Hoắc Quang, Kim Đại Vũ nhìn nhau một cái.
- Thiên Trì Tông, đông sát biển rộng, nam, tây, bắc, tất cả đều là ranh giới của Đại Trăn ta. Vị trí Thiên Trì Tông nằm tại khu vực gần Đại Trăn. Dưới giường sao có thể tha cho người ngủ ngáy. Giống như Thiên Trì Sơn của Thiên Trì Tông ngươi, nếu như thiết lập một trụ sở của Đại Trăn ta, liệu ngươi có bằng lòng hay không? Thần phục Đại Trăn, Đại Trăn sẽ đối xử tử tế!
Hoắc Quang trầm giọng quát lên.
- Thần phục?
Sắc mặt Tông chủ Thiên Trì Tông cực kỳ khó coi.
- Tông chủ, quên đi, đến Đại Trăn cũng tốt!
- Tông chủ, kẻ sĩ có thể bị giết quyết không chịu nhục, liều mạng với bọn họ!
Hai cách nói này khiến Tông chủ Thiên Trì Tông lâm vào thế khó xử. Tông chủ Thiên Trì Tông cũng một người rất có hoài bão, còn là nhân vật có ý nguyện vĩ đại mở ra Thánh địa. Hiện tại bảo hắn đi thần phục? Cho dù là Thánh Địa Đại Chiêu năm đó cũng không bá đạo như vậy!
Tiếp tục đấu, chỉ có thể toàn tông bị diệt. Nhưng còn có một tia hi vọng, không liều mạng lại cảm thấy không cam lòng!
Ngay thời điểm Tông chủ Thiên Trì Tông đang trong tình thế khó xử, tại đỉnh núi phía xa, có một thân ảnh bay tới bên cạnh hai người dẫn đầu.
Một nam tử mặc nho bào màu xanh, tay cầm một chiếc quạt lông chim màu xanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Trì Tông.
- Lý đại nhân, tất cả đã xử lý tốt rồi sao?
Hoắc Quang cười nói.
- Ừ, hiện tại chỉ còn lại Thiên Trì Tông thôi!
Lý Tư khẽ mỉm cười.
Lý Tư xuất hiện, đối với Hoắc Quang thì không nói là cái gì, nhưng trong mắt của đệ tử Thiên Trì Tông đối diện lại giống như ác ma ngập trời.
- Lý Tư? Là Lý Tư, Lý Tư bạo trăn sao?
- Lý Tư người chôn sống ngàn vạn người?
- A, hắn là Lý Tư diệt tộc? Lý diệt tộc sao?
- Lý diệt tộc tới!
...
Trong lúc nhất thời, tất cả moi người trong Thiên Trì Tông lại xôn xao.
Nhìn thấy Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, bọn họ còn có hùng tâm chiến đấu một trận. Nhưng nhìn thấy Lý Tư, hùng tâm của rất nhiều người đều sụp đổ. Bởi vì thủ đoạn của Lý Tư quá mức tàn nhẫn.
Phản kháng? Làm tốt lắm. Phản kháng liền diệt toàn tộc của ngươi!
Một vài tu giả rất nhiệt huyết, ném đầu, tung nhiệt huyết cũng không tiếc. Cho nên cường giả đối mặt với Hoắc Quang, cũng chuẩn bị vì chính nghĩa quên mình. Nhưng với Lý Tư thì sao? Ngươi phản kháng hắn, hắn giết vợ con ngươi, giết cha mẹ ngươi, thậm chí phát công văn xuống, truy sát toàn thiên hạ.
Có anh hùng nào chịu được? Không nghĩ đến bản thân mình, cũng phải nghĩ tới cha mẹ đã sinh ra nuôi dưỡng mình, nghĩ đến vợ đẹp của mình sẽ bị giết, nghĩ đến con cháu mình mình đang gào khóc đòi ăn sắp bị giết. Tất cả hùng tâm đều trở nên lạnh lẽo! - Tông chủ, đầu hàng đi!
- Tông chủ, không nên chống cự nữa!
- Tông chủ, con của ta vô tội!
- Tông chủ, tông chủ cũng vừa có thêm cháu trai. Tông chủ trơ mắt nhìn hắn chết dưới đồ đao sao?
...
Tông chủ Thiên Trì Tông cảm thấy bi thương. Hùng tâm tráng chí, chẳng chống đỡ nổi một đạp pháp lệnh của Lý Tư!
- Lui trận, nghênh đón thiên sứ!
Tông chủ Thiên Trì Tông phiền muộn nói.
- Vạn tuế, thánh thượng vạn tuế!
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
...
Tướng sĩ Đại Trăn đối diện còn chưa có phản ứng, các đệ tử trong Thiên Trì Tông đã vui mừng cực thế, đồng thời đã tung hô vạn tuế.
Tông chủ Thiên Trì Tông không còn gì để nói. Những ngọn cỏ đầu tường này ngã quá nhanh đi.
Hai người cầm đầu đối diện hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Lý Tư.
- Lý đại nhân, vẫn là đại nhân lợi hại!
Kim Đại Vũ cười khổ nói.
Bọn họ vốn cho còn có một trận ác chiến nữa. Không ngờ được Lý Tư chỉ vừa xuất hiện, đã khiến đệ tử trong Thiên Trì Tông sợ tới mức choáng váng.
Lý Tư lại cực kỳ thoả mãn.
Ầm ầm ầm!
Khí vận của Thiên Trì Tông cuồn cuộn chuyển động, nhanh chóng chảy về phía Thiên triều Đại Trăn.
Thư viện Cự Lộc.
Mạnh Lăng Thiên đi theo phía sau năm tiên nhân, mắt nhìn phía đông nam.
Năm người nhìn nhau một cái, cuối cùng nhíu mày.
- Đông Thần Châu, ngoại trừ thư viện Cự Lộc ra, tất cả tông môn gần như đã nhất thống!
Sắc mặt một vị tiên nhân có phần phức tạp nói.
- Chủ yếu nhất chính là Diêm Xuyên mới bao nhiêu tuổi?
Lại một vị tiên nhân sắc mặt có phần phức tạp nói.
Bao nhiêu tuổi? Mọi người đã từng xem qua tư liệu về Diêm Xuyên, 108 tuổi?
108 tuổi đối với phàm nhân mà nói có lẽ đã là cực hạn. Nhưng đối với đám tiên nhân này mà nói, chỉ là một thời gian ngắn ngủi, hoặc là thời gian bế quan một lần.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, các thế lực lớn tại Đông Thần Châu đã bị tiêu diệt hết. Diêm Xuyên từ một phàm nhân tăng lên trình độ đối địch với toàn thiên hạ, đặt xuống đại cơ nghiệp.
Kiêu hùng?
Dùng kiêu hùng để hình dung Diêm Xuyên vẫn còn thiếu rất nhiều! Tốc độ quật khởi này, phải dùng kinh thế hãi tục để hình dung.
- Các vị học trưởng...
Mạnh Lăng Thiên cau mày nói.
Một vị tiên nhân lắc đầu nói:
- Theo đạo lý, thư viện Cự Lộc ta vẫn kết minh cùng Đại Trăn. Hắn sẽ không ra tay với chúng ta. Hơn nữa, lần này Liên Thần xuất hiện, cũng đã nói cho chúng ta một sự thật! - Ừm?
Mạnh Lăng Thiên nhìn tiên nhân kia.
- Liên Thần xuất hiện, Tiên giới cũng không thể không đề phòng một trận đại kiếp nạn chưa từng có sắp xảy ra. Thậm chí có thể thảm khốc như đại kiếp nạn thượng cổ vậy!
Sắc mặt tiên nhân kia khó coi nói.
- A?
- Tuy Đại Trăn quật khởi nhanh, nhưng không hẳn có thể đỡ nổi đại kiếp nạn lần này. Chúng ta tạm thời không cần làm gì. Thư viện Cự Lộc ta tại Tiên giới cũng có tổ sư Đông Phương Bất Bại mở ra cơ nghiệp. Chúng ta yên lặng xem biến đổi đi!
Tiên nhân kia trầm giọng nói.
Mọi người đều gật đầu một cái.
- Đúng rồi, Mạnh Lăng Thiên, nha đầu Mạnh Dung Dung kia, ngộ tính đạo cầm quá lợi hại đi!
Một vị tiên nhân bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mạnh Lăng Thiên có chút khổ sở nói:
- Đúng vậy, Thiên Ma bát âm, ngay cả ta mới luyện đến âm tiết thứ ba. Trong mấy chục năm ngắn ngủi nàng đã học hết tất cả. Bát âm? Ha ha!
- Thiên Ma bát âm? Ha ha, bây giờ không phải là ngươi dạy nàng, mà là nàng dạy ngươi đi!
Một vị tiên nhân cười nói.
Mạnh Lăng Thiên thoáng cười khổ một hồi.
- Thiên Ma bát âm, ta cũng mới luyện đến âm tiết thứ bốn, cũng không lên được nữa. Mạnh Lăng Thiên, không bằng ngươi giúp chúng ta hỏi một chút?
Một vị tiên nhân cười nói.
Mạnh Lăng Thiên lắc đầu nói:
- Ta hỏi, nhưng lý luận của nàng muốn lật đổ phương pháp của chúng ta trước đây!
- Ồ?
- Thời điểm ta dạy cho nàng, nói cho nàng biết, phải chém đứt tơ tình mới có thể lĩnh ngộ. Nhưng nàng luyện hoàn mỹ xong, lại nói cho ta biết ta đã nói sai. Không phải chém đứt tơ tình, mà phải đạt được cảnh giới thái thượng vong tình, là được! - Thái thượng vong tình? Không phải là chặt đứt tơ tình sao?
- Không phải, vong tình không phải là chém tình. Đó là một loại trạng thái tựa như tình mà lại không phải tình. Vong không có nghĩa là không tồn tại. Trái lại khiến phần 'Tình' này càng lúc càng nồng đậm, biến thành tình như biển, như trời. Vong cũng không phải là quên, đã tuy hai mà một. Đây mới là Thái thượng vong tình!
Mạnh Lăng Thiên giải thích nói.
Một đám tiên nhân:...!
[/LEFT]