Ầm!
Đại địa tại quảng trường Đại Ngạc điện đột nhiên dao động một hồi. Thời khắc dao động, có gần một nửa đại địa đột nhiên biến thành biển máu. Sóng máu cuồn cuộn dao động.
Phía trên bầu trời, huyết vân cuồn cuộn che kín. Xung quanh Diêm Xuyên, sóng máu cuồn cuộn khiến Diêm Xuyên trở thành một tuyệt thế Ma thần.
Trên mặt sáu huynh đệ Công Dương đột nhiên co rúm.
- Biển máu? Kiếm ma? Diêm Tự Tại!
Công Dương Đại Long nhất thời biến sắc.
- Sao có thể như vậy được? Ngươi là ai? Diêm Tự Tại là gì của ngươi?
Công Dương Nhị Long cả kinh kêu lên.
Sáu huynh đệ Công Dương nhất thời lộ vẻ hoảng sợ.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng. Biển máu cuốn lên ngập trời. Sóng máu lan đi bao phủ về phía Công Dương Nhị Long.
Sóng máu dâng lên trùng thiên, biến ảo ra một tuyệt thế Ma thần, tay cầm một thanh Ngọc Đế Kiếm huyết sắc, đâm thẳng về phía Công Dương Nhị Long.
- Khốn kiếp! Ngươi không phải là Diêm Tự Tại. Ta sao phải sợ ngươi?
Hung tính của Công Dương Nhị Long kích phát, nhất thời giơ kiếm vọt vào.
- Nhị đệ, không nên!
Công Dương Đại Long cả kinh kêu lên, nhưng Công Dương Nhị Long đã xông vào trong đó.
Ầm!
Công Dương Nhị Long chém xuống một kiếm ầm ầm mở ra sóng máu. Nhưng trong chớp mắt, bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện một trăm đạo sóng máu, cuồn cuộn lao về phía Công Dương Nhị Long.
Ầm! Ầm! Ầm!......
Sóng máu giống như mưa xối xả tuôn xuống một cách dày đặc, mãnh liệt trùng kích Công Dương Nhị Long.
Bên trên biển máu, Diêm Xuyên đạp không tiến từng bước về phía Công Dương Nhị Long. Mỗi một bước của Diêm Xuyên đều mang theo một khí tức tử vong khủng khiếp.
Một phía khác, Cái U Vương chỉ còn một tay, tổn thương căn bản. Thời khắc Diêm Xuyên ném táng thiên đồng quan đến chỗ hắn, Cái U Vương quay đầu nhìn lại, trong mắt lấp loé u quang. Trong miệng nói một câu mà bất kỳ ai cũng không nghe thấy - Đa tạ!
Diêm Xuyên đưa táng thiên đồng quan kia cho Cái U Vương không phải là trả cho hắn, mà là cho Cái U Vương mượn. Tuy rằng Cái U Vương thất bại, Diêm Xuyên vẫn cảm thấy tiếc hận cho một kiêu hùng như vậy. Diêm Xuyên cho mượn táng thiên đồng quan, cho tỏa sáng một lần cuối cùng. - Trấn thế!
Táng thiên đồng quan trong tay Cái U Vương ầm ầm nện xuống.
Công Dương Tam Long đánh một quyền về phía táng thiên đồng quan.
Ầm!
Thân hình Công Dương Tam Long bỗng nhiên bị đập xuống dưới mặt đất.
- Đại tiên khí?
Công Dương Tam Long cả kinh kêu lên.
Đại tiên khí, đó là pháp bảo có cấp bậc còn mạnh hơn tiên khí của Thiên tiên một bậc. Thứ này... thứ này sao có thể là đại tiên khí được? Tại sao thế gian này lại có thể có đại tiên khí? - Trấn thế!
Cái U Vương lại gào thét một tiếng.
Ầm!
Phía xa, giờ phút này sắc mặt Xà Hoàng và một đám thần tử khó coi đến cực điểm. Bởi vì mọi người đều nhìn thấy đây là sự tuyệt vọng cuối cùng của Cái U Vương. Mà bọn họ thân làm thần tử, lại căn bản không có cách nào nhúng tay vào chiến trường đó.
Xà Hoàng phẫn nộ rống to một tiếng, phát tiết sự phẫn uất trong lòng.
Mộng Tam Sinh nhìn xung quanh một chút, lại nhìn về phía Quyết.
- Hình như, tất cả lại trở về quỹ tích ban đầu rồi!
Mộng Tam Sinh cười nhạt nói.
Quỹ tích ban đầu, chính là cùng kết minh đối phó với đám tiên nhân. Nhưng đáng tiếc trên đường Diêm Xuyên và Cái U Vương đánh nhau một chết một sống, làm rối loạn kết minh. Hiện tại cục diện đã được hồi phục.
Quyết gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu đã trở lại, đương nhiên trẫm sẽ không thất tín với người!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thân hình Quyết chợt chớp hiện, đột nhiên chắn ở trước mặt Công Dương Tứ Long.
- Quyết, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Công Dương Tứ Long trừng mắt một cái.
- Không, ta muốn giết ngươi!
Trong mắt Quyết loé ra một tia hung lệ nói.
- Tự tìm cái chết!
Công Dương Tứ Long gầm lên một tiếng.
- Hừ!
Ầm!
Hai người oanh kích chưởng đối chưởng phát sinh những tiếng ầm ầm.
Mộng Tam Sinh ném hồ lô Hồng Mông ra.
- Mời bảo bối, thu!
Một lực hút khổng lồ trực tiếp hút về phía Công Dương Ngũ Long.
Ầm ầm ầm!
- Khốn kiếp, Mộng Tam Sinh!
Công Dương Ngũ Long sợ hãi không ngừng rống lên.
Giờ phút này lực hút của hồ lô Hồng Mông quá lớn. Lớn đến mức Công Dương Ngũ Long không có cách nào phản kích lại được. Hắn chỉ có thể không ngừng chống cự lại lực hút khủng bố này.
Ánh mắt Mộng Tam Sinh lại vô cùng lạnh lùng, không ngừng thôi thúc hồ lô Hồng Mông.
Giờ phút này, chẳng biết tại sao Công Dương Lục Long lại đột nhiên xông về phía Khổng Ma Kha.
Khổng Ma Kha:......!
- Nhận lấy cái chết!
Công Dương Lục Long đánh ra một chưởng.
- Khốn kiếp, đầu ngươi hỏng rồi sao? Ta với bọn họ không phải cùng một nhóm!
Khổng Ma Kha phiền muộn quát.
- Ta cần gì quản các ngươi có phải cùng một nhóm hay không. Ngày hôm nay, tất cả đám người các ngươi đều phải chết!
Công Dương Lục Long phẫn nộ quát lên.
- Khốn kiếp!
Sắc mặt Khổng Ma Kha biến đổi, đầy phiền muộn đánh một chưởng nghênh đón.
Quanh thân Khổng Ma Kha phát ra bạch quang. Với lực lượng của Liên Thần phụ thể, lực lượng của hắn lập tức tăng vọt.
Ầm!
Ngay lập tức, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Trong lúc nhất thời quảng trường Đại Ngạc điện có bão táp nổi lên bốn phía. Dư âm của các cuộc chiến đấu ầm ầm phát ra tàn phá khắp nơi
Tất cả quảng trường đều trở nên hỗn độn.
Ầm! Ầm! Ầm!......
Thời điểm bọn họ không ngừng chiến đấu. Vương Tiễn, Kim Đại Vũ lại đang nhìn về phía Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương chân đạp thiên trì, xung quanh phát ra từng vòng sáng, đang xoay chầm chậm. Phụng Âm Dương nhìn chằm chằm vào Công Dương Đại Long đang đứng phía xa.
Công Dương Đại Long thao túng trận pháp, Phụng Âm Dương đang đoạt trận!
Khắp nơi trong đại địa vang lên những tiếng rồng gầm.
Bị Phụng Âm Dương triệu hoán đến long mạch, tại điên cuồng tập kích đại trận.
Công Dương Đại Long đứng phía xa, cũng kinh ngạc nhìn về phía Phụng Âm Dương.
Vừa nãy, chính là Phụng Âm Dương phá đại trận của mình. Hiện tại, hiện tại hắn còn muốn đoạt trận của mình sao?
Một khi đại trận bị cướp đoạt, vậy hắn thực sự không bình thường. Nhưng hắn chỉ là một phàm nhân, sao có thể có trình độ trận pháp mạnh như vậy?
- Thiên địa nhân thần quỷ, quỷ thần nhân địa thiên, ngàn long trụ, đoạt trận!
Phụng Âm Dương quát to một tiếng.
Vù!
Trên bầu trời, Huyết Sắc Thái Cực đột nhiên bắn xuống một cột ánh sáng chói lòa.
Ầm!
Công Dương Đại Long bị bao phủ ở bên trong cột ánh sáng chói lòa kia.
Thân hình Công Dương Đại Long đột nhiên dừng lại, thật giống như đã bị giam giữ.
Công Dương Đại Long mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi.
- Ta đã cầm cố Công Dương Đại Long. Nhanh giết hắn. Nhanh lên!
Trong giọng nói của Phụng Âm Dương lộ ra một tia lo lắng. Rõ ràng trạng thái này cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Quả nhiên, phía xa thân hình Công Dương Đại Long khẽ run lên, dường như muốn phá tan sự cầm cố kia.
- Được!
Vương Tiễn, Kim Đại Vũ đang muốn xông tới, đột nhiên có một tiếng đàn vang lên.
- Tùng tùng tùng thùng thùng!
Trong sóng âm biến ảo ra một tuyệt thế cự ma. Trong tay cự ma cầm một thanh trường đao, ầm ầm lao tới.
Phụt!
Đại đao xẹt qua gáy của Công Dương Đại Long. Đầu của Công Dương Đại Long ầm ầm dọn nhà.