- Không, ta không sợ. Hắn là người xấu. Ta không sợ người xấu! Bao giờ lớn lên, ta còn muốn đánh người xấu!
Diêm Động Ân hưng phấn nói.
Sắc mặt Dậu Nguyệt trầm xuống nói:
- Diêm Động Ân, ai là người xấu? Ngươi không nên nói lung tung!
Dậu Nguyệt muốn hù dọa Diêm Động Ân, nhưng Diêm Động Ân lại không hề sợ hãi.
- Ngươi chính là người xấu. Ngươi chính là người xấu!
Tiểu Động Ân nhất thời kêu lên.
Sắc mặt Dậu Nguyệt xám như tro tàn.
- Ồ? Tại sao cháu lại nói hắn là người xấu?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Đồng thời, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn về phía Dậu Nguyệt sắc mặt cũng thật sự không tốt. Đương nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không hi vọng Tiểu Động Ân nói ra được một lý do nghiêm chỉnh.
Nhưng một năm nay Tiểu Động Ân đã được Diêm Xuyên giáo dục, đương nhiên sẽ không nói ra những lời cố tình gây sự.
- Hắn nói ta là thằng nhóc. Còn nói mẫu thân ta là thỏ. Mẫu thân ta là thỏ, vậy bà ngoại sinh ra mẫu thân ta cũng chính là thỏ. Hắn nói cả nhà bọn ta đều là thỏ!
Tiểu Động Ân với giọng nói của trẻ nhỏ nói.
Dậu Nguyệt nghe vậy, liền tái mặt, lập tức quỳ xuống lạy. Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Bà ngoại của Tiểu Động Ân, không phải là Vũ Chiếu sao? Không phải là Thiên Đế sao? Thiên Đế là thỏ?
Lời này không cần phải nói trước mặt Vũ Chiếu, chỉ cần một vài lời của quan lại đã có thể giết chết Dậu Nguyệt.
- Thượng Quan đại nhân, tiểu nhân chưa bao giờ có ý nói xấu Thiên Đế. Tiểu nhân chưa từng có. Đại nhân thứ tội. Tiểu nhân chỉ là nhất thời lỡ lời, không cố ý. Tiểu nhân chưa từng có ý bất kính đối với Thiên Đế!
Dậu Nguyệt sợ hãi không thể giải thích nói.
Một nhóm người phía sau Dậu Nguyệt cũng sợ hãi không thể giải thích.
Nhục mạ Thiên Đế là thỏ? Phần tội này đủ để bọn họ bị diệt chín mươi chín tộc.
Bốn người Thanh Long đứng bên cạnh, giờ phút này vẻ mặt như được trút giận, đồng thời hưng phấn nhìn Tiểu Động Ân.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Động Ân. Nàng cũng không ngờ được Tiểu Động Ân sẽ nói như thế. Có lẽ là trùng hợp đi.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Động Ân thành thật đầy vẻ tức giận, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười.
Nàng lại nhìn về phía Dậu Nguyệt.
- Dậu Nguyệt! Lần này, ta có thể không truy cứu. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tuy Mặc Vũ Hề bị hoàng thất xa lánh, nhưng nàng vẫn là con gái của Thiên Đế. Diêm Động Ân còn không được Thiên Đế tiếp nhận, nhưng hắn vẫn là hoàng tôn của Đại Chu. Ngươi chỉ là một thần tử bên ngoài. Ta không biết ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, nhưng ngươi phải nhớ rõ, chuyện nhà của Thiên Đế, bất kỳ thần tử nào bên ngoài cũng không thể nhúng tay vào. Phàm là người nhúng tay vào việc nhà của Thiên Đế, từ xưa đến nay, đều không có một ai có kết quả tốt!
Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng nói.
- Vâng!
Dậu Nguyệt đầu đầy mồ hôi, run lẩy bẩy nói.
- Động Ân, đi gặp mẫu thân cháu đi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
- Không phải còn chưa tới giờ sao?
Tiểu Động Ân hỏi.
- Không có chuyện gì, đi thôi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Thượng Quan Uyển Nhi mở miệng, còn ai dám cản.
- Ừ, thật tốt quá. Cảm ơn Thượng Quan a di, ta đi gặp mẫu thân đi!
Tiểu Động Ân hạnh phúc vui vẻ ôm cái hộp nhỏ lao về phía Tỏa Phượng Động.
…
Bên trong Tỏa Phượng Động!
Tiểu Động Ân ôm hộp cơm, vui vẻ lao vào.
- Mẫu thân, mẫu thân, ta tới thăm mẫu thân đây!
Tiểu Động Ân hưng phấn kêu lên.
Rất nhanh, Tiểu Động Ân đã đến sâu bên trong động.
Sâu trong động là một thạch thất lớn. Bên trong có đặt rất nhiều dạ minh châu. Bên trong một gian đại điện, Mặc Vũ Hề với vẻ mặt chờ mong, đang chờ đợi. Xung quanh nàng có bốn nha hoàn đang đứng. - Mẫu thân, mẫu thân!
Tiểu Động Ân hưng phấn kêu lên.
Trong mắt Mặc Vũ Hề ngân ngấn nước mắt. Nàng nhìn thấy con trai chạy vào, nhất thời không kìm được nước mắt nữa.
- Động Ân!
Mặc Vũ Hề ôm cổ Tiểu Động Ân. Trong mắt lóe lên sự vui mừng.
Bốn nha hoàn đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn.
- Mẫu thân, Động Ân rất nhớ mẫu thân!
Tiểu Động Ân nói.
Mặc Vũ Hề cảm thấy đầu mũi đau xót.
- Là mẫu thân có lỗi với con. Động Ân, có người nào bắt nạt con không?
Mặc Vũ Hề lau nước mắt thả Tiểu Động Ân xuống.
Tiểu Động Ân cực kỳ nhu thuận nhìn Mặc Vũ Hề, giúp Mặc Vũ Hề lau nước mắt.
- Mẫu thân, Động Ân thật biết điều. Cũng không có ai bắt nạt con. Mẫu thân đừng khóc!
Tiểu Động Ân nhẹ giọng an ủi.
- Hài tử số khổ của ta!
Nước mắt Mặc Vũ Hề vẫn không ngừng tuôn rơi.
- Mẫu thân đừng khóc, đừng khóc nữa!
Mắt Tiểu Động Ân cũng đỏ lên.
- Ừm, không khóc, không khóc!
Mặc Vũ Hề cố nén nước mắt.
- Mẫu thân, con mang cho mẫu thân đồ ăn ngon! Mẫu thân nhất định sẽ thích!
Tiểu Động Ân lập tức nhớ tới trong tay còn có một hộp cơm.
- Ồ? Đồ ăn ngon sao? Động Ân thật hiểu chuyện!
Mặc Vũ Hề lập tức nở nụ cười.
- Mẹ, ăn rất ngon đấy!
Tiểu Động Ân giống như hiến vật quý mở hộp cơm ra.
Mặc Vũ Hề nở nụ cười hiền từ.
Bốn nha hoàn phía sau Mặc Vũ Hề lại nhíu chân mày lại. Mỗi người đều nhìn chòng chọc vào hộp cơm.
Mặc Vũ Hề tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của bốn nha hoàn. Nàng đưa lưng về phía bốn nha hoàn, sắc mặt hết sức khó coi.
- Ta đến giúp tiểu thiếu gia đi!
Một nha hoàn định tiến lên.
- Không cần. Đây là cho mẫu thân ta ăn, không cho các ngươi ăn!
Tiểu Động Ân nhất thời kêu lên.
- Xuân Mai, ngươi làm gì vậy?
Mặc Vũ Hề trừng mắt một cái.
- Công chúa, tiểu nhân chỉ muốn hỗ trợ!
Nha hoàn kia cũng không hề sợ sệt.
- Mẫu thân bọn ta ở bên cạnh nhau, còn không cần ngươi giúp. Muốn xem cứ xem, không cho phép nhúng tay vào!
Mặc Vũ Hề trừng mắt một cái.
Chân mày nha hoàn kia nhíu lại.
Ánh mắt Mặc Vũ Hề lạnh lẽo:
- Ta cho ngươi xem, đã là cho ngươi ân huệ. Đừng được voi đòi tiên. Dù sao ta cũng là con gái của Thiên Đế. Dù không được coi trọng, nhưng vẫn là con gái của Thiên Đế. Ta giết một nô tỳ phạm thượng, tuyệt đối không có người nào truy cứu. Ngươi có tin hay không?
Mặc Vũ Hề quát lạnh một câu, trên mặt nha hoàn kia nhất thời hoảng hốt, lui lại một bước.
- Vâng!
Nha hoàn kia tỏ ra oán hận nhưng vẫn gật đầu một cái, không dám tiến lên trước một bước.
Mặc Vũ Hề dẫn theo Tiểu Động Ân đến một bàn đá.
- Có món ăn gì ngon vậy?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Mẫu thân, mẫu thân xem, ăn rất ngon đấy!
Tiểu Động Ân mở hộp cơm ra.
Hộp cơm mở ra, bên trong một ít vô cùng giá rẻ ăn vặt.
- Cái này gọi là nem rán bát tinh. Đây là hoa quế cao lục phúc. Đây là...
Mỗi lần Tiểu Động Ân nói ra một cái tên, bản thân lại nuốt nước miếng một cái.
Cách đó không xa, bốn nha hoàn vừa nhìn thấy đó thực sự là đồ ăn, nghi hoặc lúc trước nhất thời tan đi. Chỉ là một vài món ăn vặt bình thường, rất bình thường mà thôi. Không có gì khác lạ cả. Sự quan tâm ban đầu cũng nhất thời tan đi.
Nhưng Mặc Vũ Hề lại không nghĩ như thế.
Nhìn những món ăn vặt này, nàng nhất thời giống như nhìn thấy ma.