- Sao?
Sắc mắt Tống Thiên Tông trầm xuống.
Phía sau Diêm Xuyên, trong đấm văn võ bá quan có một người quấn ở trong áo bào đen, thậm chí dùng mũ che mặt.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng vung tay lên. Thân ảnh mặc áo bào đen đi ra.
- Ai?
Tống Thiên Tông trầm giọng nói.
Lúc này mười Thần Vương cũng thoáng tò mò nhìn.
Tống Thiên Tông quy hàng, chung quy các Thần Vương có chút nghi ngờ. Lúc này chân tướng sắp công bố? Các Thần Vương kiên nhẫn nhìn. Lúc này bọn họ trái lại không vội. Hàm Dương đã bị vây khốn, căn bản không thể chạy thoát trước sự trùng kích của nhóm người bên mình.
Trước mặt Diêm Xuyên, người mặc áo bào đen chậm rãi bỏ mũ ra.
Phía xa, Tống Thiên Tông đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- Thiên Nhân? Tống Thiên Nhân?
Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.
Mười Thần Vương nhất thời biến sắc. Tống Thiên Nhân? Đệ đệ của Tống Thiên Tông? Tại sao hắn lại đứng ở trong Hàm Dương?
- Đại ca!
Tống Thiên Nhân lộ ra một nụ cười khổ nói.
- Diêm Xuyên? Ngươi thật hèn hạ. Ngươi lại bắt ta đệ đệ để áp chế ta?
Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.
- Không. Đại ca, là ta tự nguyện! Là ta cầu xin Diêm đế để ta xuất hiện ở đây.
Tống Thiên Nhân kêu lên.
- Tự nguyện?
Tống Thiên Tông không hiểu nói.
Tống Thiên Nhân đạp không bay về phía bên ngoài Hàm Dương. Hắc Thần Vương và Tống Thiên Tông cũng bay tới.
Nhìn Tống Thiên Nhân bay ra, Tống Thiên Tông thầm hít sâu một hơi. Nhưng tiếp theo lông mày hắn càng nhíu chặt. Lần này, hắn phải ăn nói với Tuyệt Cung thế nào đây đây? - Tống Thiên Tông? Huynh đệ các ngươi muốn hai bên cũng không được tội sao?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Hắc Thần Vương, trong này khẳng định có hiểu lầm!
Tống Thiên Tông lập tức kêu lên.
- Hiểu lầm? Hừ!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tông nhìn về phía đệ đệ:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đại ca. Ha ha, ban đầu chính là chúng ta muốn bao vây tấn công Tuyệt Cung. Sau khi Diêm Xuyên tiêu diệt cương vực Tử Thanh, còn qua tay đưa cho chúng ta. Diêm Xuyên đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, vì sao đại ca muốn ruồng bỏ tín nghĩa, ngược lại trợ giúp Tuyệt Cung vây quét Hàm Dương?
Tống Thiên Nhân kêu lên.
Xung quanh, mười Thần Vương nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Tống Thiên Nhân.
- Khốn kiếp, đệ thì biết cái gì. Diêm Xuyên cho đệ lợi lộc gì khiến đệ khăng khăng một mực giúp hắn như vậy?
Tống Thiên Tông nhất thời quát lớn nói.
Tống Thiên Nhân lắc đầu, cười khổ nói:
- Diêm Xuyên không có cho đệ lợi lộc gì cả. Lời nói của đệ, đại ca không chịu nghe, đệ chỉ có thể dùng hành động để giúp đại ca!
- Giúp ta? Đệ cho rằng làm vậy là giúp ta sao? Thiên Nhân, đừng hồ đồ nữa. Đệ mau trở lại đi!
Tống Thiên Tông lo lắng nói.
- Không, đệ không có hồ đồ. Sau khi cha mẹ chết, khi đó đệ còn nhỏ, là đại ca đã nuôi dưỡng chăm sóc đệ đến lớn, trưởng huynh cũng như phụ thân. Đại ca đối với ta ân trọng như núi. Thiên Nhân đều nhìn rõ, đều nhớ ở trong lòng. Tính cách của đại ca hiện tại thật ra đều là vì đệ. Đại ca, làm đệ đệ, đệ hiểu rõ. Đao tâm bị phá, đại ca không thể dụng bộ dạng ngạo thế thiên hạ như trước kia. Đại ca biến thành sợ chết. Tại sao đại ca sợ chết, không phải bởi vì bản thân đại ca. Bởi vì ngày xưa đại ca căn không quan tâm tới chuyện sống chết. Vậy vì sao đại ca lại sợ chết. Đó là bởi vì đệ. Đại ca lo lắng sau khi mình chết, đệ sẽ bị người khác bắt nạt!
Tống Thiên Nhân khổ sở nói.
Nghe thấy đệ đệ nói vậy, tức giận của Tống Thiên Nhân trước kia nhất thời tan thành mây khói. Hắn khe khẽ thở dài.
- Bởi vì ta, đại ca không có cách nào lấy lại được đạo tâm, không có cách nào ngưng tụ lại đao tâm. Đại ca, thiên phú của đại ca tốt hơn ta, tốt hơn ta rất nhiều. Đoạn đường tu hành này của ta, có thể nói là hoàn toàn được đại ca che chở, mới đi tới một bước như ngày hôm nay. Cho dù là năm đó giết chết Tổ tiên, đại ca cũng chỉ giết Tổ tiên kia tới khi hắn chỉ còn lại một hơi, để ta bổ một đao cuối cùng. Đại ca, cả đời này Thiên Nhân lấy đại ca làm vinh, vẫn luôn là như vậy.
Trong mắt Tống Thiên Nhân chậm rãi trở nên ươn ướt.
Môi Tống Thiên Tông run rẩy, mũi cay cay. Trong mắt hắn cũng chợt hiện lên từng đợt xúc động.
- Trước khi cha mẹ chết đi, đã giao đệ cho ta. Đệ là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này. Ta có thể nào không chiếu cố cho đệ? Đệ có thể hiểu chuyện là tốt rồi.
Tống Thiên Tông khe khẽ thở dài nói.
- Đại ca, cương vực Tử Thanh không tính cái gì. Cho dù mất đi cương vực Thiên Đao cũng không tính là gì. Đại ca, một đời của Thiên Nhân nợ đại ca quá nhiều. Chỉ cần đại ca có thể lấy lại đạo tâm, ngưng tụ ra đao tâm, tất cả cũng không cần. Vậy thì thế nào? Thiên hạ to lớn, vì sao nhất định phải hạn chế ở đây? Cho dù không ngăn được Tuyệt Cung phản công, chúng ta cũng không phải không thể đi tha hương. Đại ca, ta không hy vọng đại ca vì ta. Đại ca, đại ca ở trong lòng ta mãi mãi cũng là kiêu hùng đỉnh thiên lập địa kia, vĩnh viễn sẽ không vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng!
Tống Thiên Nhân kêu lên.
Tống Thiên Tông cắn răng, lộ ra một tia vẻ thống khổ.
- Đạo tâm phá, đao tâm tản đi. Vô dụng, đệ chính là hy vọng của đại ca. Đệ có thể cường thịnh, như vậy là đủ rồi!
Tống Thiên Tông đau khổ nói.
Tống Thiên Nhân lộ ra một nụ cười khổ:
- Ta vĩnh viễn không thể so sánh được với đại ca. Đại ca, là Thiên Nhân liên lụy đại ca!
Hắc Thần Vương ở bên cạnh lạnh lùng nhìn:
- Được lắm huynh đệ tình thâm. Tống Thiên Tông, hóa ra ngươi vẫn luôn lừa gạt chúng ta? Hả?
Tống Thiên Tông nhíu mày nhìn Hắc Thần Vương. Vào lúc này, Tống Thiên Tông căn bản không muốn trách cứ đệ đệ của mình. Trong lòng hắn có chút đè nén nhìn Hắc Thần Vương, nhất thời không biết giải thích như thế nào. - Được, được, được, đạo trường Thiên Đao ngươi thật to gan. Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương chết, quả nhiên cũng có liên quan đến các ngươi!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Hắc Thần Vương, ngày đó ta đã sớm báo cho bọn họ biết. Ta căn bản không có...!
Tống Thiên Tông có chút lo lắng nói.
- Được rồi. Ta không muốn nghe ngươi giải thích nữa. Hiện tại cho ngươi hai con đường. Một là do các ngươi vào Tru Tiên Kiếm Trận trước tiên, cùng chúng ta trong ứng ngoài hợp. Chuyện đã qua, sẽ bỏ qua. Bằng không, tội sát hại Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương sẽ tính cho ngươi một phần!
Sắc mặt Hắc Thần Vương trầm xuống nói.
- Ngươi!
Trên mặt Tống Thiên Tông nhất thời đỏ lên.
Vào Tru Tiên Kiếm Trận, trong ứng ngoài hợp? Điều này rõ ràng là bảo mình đi chịu chết.
- Yên tâm, chúng ta nhiều người như vậy, Tru Tiên Kiếm Trận không tính là cái gì. Sau khi ngươi đi vào trong đó, chúng ta sẽ cùng lúc ra tay công phá! Ngươi sẽ không có chuyện gì!
Hắc Thần Vương cười lạnh nói.
Đi vào? Đây là Tuyệt Cung đang tháo dây giết lừa? Không, là muốn mượn tay Đại Trăn giết mình, sau đó Tuyệt Cung càng dễ dàng thu lấy cương vực Thiên Đao. Vừa bắt đầu Tuyệt Cung đã không có ý tốt?
Tống Thiên Tông nhất thời tức giận đến mức cả người run rẩy.
- Ngươi có vào hay không? Hừ!