Một đám con cháu Công Dương gia đều câm như hến.
- Trở về thôi. Trở về bẩm báo với gia chủ!
Công Dương Bôn Lôi khổ sở nói.
- Bẩm báo đúng theo sự thật sao?
Một con cháu Công Dương gia hỏi.
Bẩm báo đúng theo sự thật? Trong mắt Công Dương Bôn Lôi bỗng nhiên một trận âm tình bất định. Đúng vậy, thời điểm bẩm báo có thể đặt mình sang một bên không?
Mắt Công Dương Bôn Lôi chớp động một hồi, đột nhiên nghĩ đến điều gì. Hắn lắc đầu một cái cười khổ nói:
- Bẩm báo theo đúng sự thật!
Đây không phải là điều Công Dương Bôn Lôi có thể ẩn giấu. Không nói mấy con cháu Công Dương gia này, lúc trước còn có vô số tu giả nhìn chằm chằm vào.
- Vâng!
...
Giữa Cương vực Tôn Thiên và cương vực Thương Thiên, một biển rộng mênh mông.
Sâu trong biển rộng có một hải cốc cực lớn.
Tại cửa hải cốc, năm nam nữ cầm đao ngồi ở cửa cốc, dường như đang hộ pháp.
Trong hải cốc có rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng khắp hải cốc. Ngoài ra còn có trận pháp ngăn nước biển ở bên ngoài.
Trong hải cốc, bên trên cốc bích có khắc rất nhiều văn tự. Xung quanh có một vài chiếc bàn đơn giản.
Lúc này, trên một chiếc giường đá, có một nữ tử tóc ngắn đang ngồi khoanh chân. Đó chính là con gái của Đao Ma bên trong phong ấn giới, Hoàng!
Trường đao để bên trên hai đầu gối, Hoàng khoanh chân nhắm mắt cảm ngộ.
Cùng lúc đó, ở phía trên hải vực này, xe rồng của Diêm Xuyên đã dừng ở trên mặt biển.
Diêm Xuyên nhìn một mảnh biển rộng mênh mông.
- Diêm đế, sư tôn ngay phía dưới, Diêm đế có muốn xuống đó không? Hoặc là chúng ta đi vào thông báo sư tôn?
Đại sư huynh hỏi.
Diêm Xuyên đứng ở cửa xe rồng, nhìn biển rộng sóng nước lấp loáng, khẽ nhíu mày. Hắn nhất thời trầm mặc.
Gió biển thổi khiến mái tóc dài của Diêm Xuyên lay động. Diêm Xuyên không nói gì.
Trong hải cốc, Hoàng vốn đang nhắm mắt cảm ngộ, đột nhiên có cảm ứng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, thả trường đao xuống. Hoàng ngửa đầu nhìn lên phía trên.
Trong mắt Hoàng loé ra một tia kích động. Nhưng sau một khắc, một tia kích động này bị một nỗi lòng nào đó bóp tắt.
Trong mắt Hoàng loé ra một tia đau khổ.
Cắn cắn môi, trong mắt Hoàng lộ ra một tia phức tạp.
Hoàng không ra ngoài, đứng ngay trong hải cốc.
Trên mặt biển, Diêm Xuyên cũng không xuống biển, mà cứ như vậy nhìn biển rộng.
Đám người Quỷ Cốc Tử đứng ở cách đó không xa, nhưng không ai nói tiếng nào.
Năm sư huynh muội nhìn nhau một cái, trong mắt loé ra một tia hiếu kỳ.
Diêm Xuyên, Hoàng chỉ cách một hải, không nhìn thấy nhau, lại cảm thấy được phía bên kia của biển. Bọn họ ngóng nhìn nhau trong một thời gian.
Cuối cùng, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Các ngươi đi xuống đi. Ta không gặp nàng nữa!
Diêm Xuyên lắc đầu nói.
Năm sư huynh muội nhìn nhau một cái. Trong mắt bọn họ đều có phần không hiểu. Năm người đều nhìn ra, Diêm Xuyên muốn gặp sư tôn, hơn nữa đã đến nơi này.
Nhưng muốn gặp lại chỉ còn cách một bước, lại ngừng lại.
Cách một bước, khoảng cách lại giống như rất xa xôi!
- Vâng!
Năm người gật đầu một cái.
Chuyện sư tôn và Diêm Xuyên, năm người tự nhận không có tư cách xen vào, cũng không dám nhiều lời.
Lưu lại năm người, xe rồng tiếp tục tiến về phía nam cương vực Tôn Thiên.
Ở sâu trong hải cốc, Hoàng dường như cảm nhận được xe rồng rời đi. Trong mắt nàng lóe lên một chút mất mát.
- Ôi!
Thoáng than thở một tiếng u buồn, Hoàng lại ngồi khoanh chân.
Trường đao lại để bên trên hai đầu gối. Nhưng lúc này nàng lại khó có thể nhập định được nữa. Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười khổ.
Mấy ngày sau, xe rồng tiến vào cương vực Tôn Thiên.
Đại thọ của thánh nhân Hóa Tôn Thiên có vô số tu giả tới chúc thọ. Ít nhất tại cõi âm Đông Ngoại Châu, phần lớn cường giả cương vực đều đến đây.
Mặc dù còn một thời gian nữa mới tới đại thọ, nhưng vô số cường giả thà rằng đến sớm cũng không ai muốn đến muộn.
- Thánh Vương. Đại thọ lão tổ tông của ta, hiện tại có tương đối nhiều người. Hay là Thánh Vương đến ở chỗ của ta, chờ ta bẩm báo lão tổ tông đã?
Hóa Thê Lương cung kính nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Xe rồng đưa mọi người thẳng đến trung tâm, tiến vào một chỗ có nguyên khí thiên địa cực kỳ nồng đậm.
Xe rồng vừa đến gần, nhất thời có rất nhiều tu giả bay tới.
Hóa Thê Lương đứng ở phía trước. Các tu giả bay tới nhất thời nhận ra được.
- Bái kiến công tử!
Một đám tu giả cung kính nói.
- Ừm!
Hóa Thê Lương gật đầu một cái.
Xe rồng đi một đường thông suốt tiến thẳng vào một nơi có các cung điện cực lớn.
Tại cửa các cung điện kia có dựng một khối bia đá.
- Sơn trang Tội Tử.
Quỷ Cốc Tử cảm thấy cổ quái ghi nhớ những chữ ghi trên tấm bia đá
Hóa Thê Lương cười khổ nói:
- Đây là do lão tổ tông đặt tên. Ta cũng hỏi qua nhiều lần, nhưng từ trước đến nay lão tổ tông vẫn không nói!
- Tội chết?
Diêm Xuyên cũng cổ quái đọc một chút.
Mọi người nhanh chóng đi tới một cung điện cực lớn. Nhất thời, có rất nhiều hạ nhân bước tới.
- Thánh Vương, ngài tạm thời ở tại Tội Tử Điện, có được không?
Hóa Thê Lương hỏi.
Dù sao, cung điện lớn nhất của sơn trang Tội Tử chính là Tội Tử Điện. Tuy rằng tên khó nghe một chút, nhưng nơi này là tốt nhất.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, cũng không hề xoi mói.
Đến lúc này, nhóm người Diêm Xuyên đều ở đây.
Nhóm người Diêm Xuyên ở lại Tội Tử Điện!
Cuộc sống vốn yên tĩnh, lại bởi vì một lời đồn đại biến thành không bình tĩnh.
Trộm quan tài thi thể của Thương Thiên?
Diêm Xuyên làm ra chuyện khắp thiên hạ không ai dám làm. Hắn dám bất kính thiên địa, khiêu chiến vào điểm mấu chốt trong đạo đức của thiên hạ, hủy hoại mộ huyệt Thương Thiên, trộm quan tài thi thể của Thương Thiên. Đúng là càn rỡ đến cực điểm. Tội ác đầy trời. Đúng là lão ma. Lần này hắn còn mang ác tính đến cương vực Tôn Thiên chúc thọ thánh nhân.
Lời đồn đại vừa ra, trong nháy mắt cương vực Tôn Thiên trở nên sôi trào.
Tại một trà lâu.
- Thánh nhân làm sao lại mời lão ma này đến chúc thọ vậy?
- Ngươi không biết sao? Lúc đó thánh nhân còn không biết về ma tính của Diêm Xuyên, đã đưa thiệp mời ra. Hiện tại muốn đổi ý đã không còn kịp nữa. Diêm lão ma sẽ ở bên trong Tội Tử Điện! - Thánh nhân ngại đuổi Diêm lão ma đi sao? Hừ, chúng ta đi...
- Đúng, bắt hắn giao quan tài thi thể của Thương Thiên ra!
......
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tu giả cương vực Tôn Thiên đều xúc động.
Tuy rằng Thương Thiên chết trăm vạn năm, nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ tới Thương Thiên. Rất nhiều người nhanh chóng đi tới Tội Tử Điện.
Nhìn vô số tu giả đi tới sơn trang Tội Tử, Hóa Thiên Quân và Tả Thanh đứng trên một đỉnh núi lạnh lùng nhìn.
- Chung quy chỉ là một vài tu giả thôi!
Hóa Thiên Quân cau mày nói.
Tả Thanh cười lạnh nói:
- Một vài lão gia hoả nhìn thấu triệt, cũng không đi cùng tập hợp náo nhiệt này. Tuy nhiên không sao. Những người này đi tới, chỉ cần có người chết, tất nhiên sẽ dẫn tới càng ngày càng nhiều cường giả đến. - Phải!
Hóa Thiên Quân gật đầu.
Bên ngoài sơn trang Tội Tử.
- Giao Diêm lão ma ra đây. Giao quan tài thi thể của Thương Thiên ra đây!
- Diêm lão ma, ngươi đúng là đã mất hết nhân tính!
- Quan tài thi thể của Thương Thiên, sao có thể để lão ma ngươi dùng được?