Phía dưới, một ngọc tỷ lớn ngăn cản một phần uy lực chưởng kia của mình.
Phía dưới ngọc tỷ là vũng máu nhỏ chỉ khoảng bằng chậu rửa mặt.
Thiếu một chút, biển máu đã hoàn toàn bị tiêu hao hết.
Thình thịch! Thình thịch!...
Phía trên vũng máu nhỏ truyền ra những tiếng tim đập.
Ầm! Vũng máu nổ tung, sau đó biển máu lại lập tức xuất hiện.
Diêm Xuyên nâng Đại Định Thiên Tỳ, chậm rãi từ trong biển máu nhô lên.
Diêm Xuyên thở hổn hển, nhưng khí thế lại tăng hơn lúc trước một phần.
- Vừa nãy ngươi chỉ là Tổ tiên lục trọng, hiện tại lại là Tổ tiên thất trọng?
Điệp Hậu kinh ngạc nói.
Điệp Hậu kinh ngạc, Diêm Xuyên cũng cảm thấy kinh ngạc. Không phải chứ? Điệp Hậu làm sao có thể thấy rõ tu vi của mình như vậy được?
- Điệp Hậu, tức giận của ngươi đối với Huyền Diệu, cũng nên bỏ đi!
Diêm Xuyên thở một hơi nói.
- Bỏ? Làm sao có thể bỏ được?
Điệp Hậu quyết không buông tha nói.
Mà giờ phút này, Miêu Miêu đột nhiên bị truyền tống tới Đại Tần Thành tại cõi âm.
- Meo, Diêm Xuyên, ngươi là tên đại hỗn đản!
Miêu Miêu nhất thời gấp muốn khóc.
- Miêu Miêu! Ngươi không nên đi. Nơi đó rất nguy hiểm!
Cương thi Diêm Xuyên lập tức khuyên nhủ.
- Không được, meo!
Miêu Miêu nhất thời tỏ ra quật cường nói.
- Không gian truyền tống của khế ước, meo!
Miêu Miêu kêu to một tiếng.
Trong nháy mắt Miêu Miêu đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
....
Tại dương gian, Diêm Xuyên và Điệp Hậu tiếp tục đối đầu.
Vù!
Bên cạnh Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một vòng sáng.
Miêu Miêu đột nhiên xuất hiện.
- Diêm Xuyên, ngươi là tên đại hỗn đản!
Miêu Miêu quay về phía Diêm Xuyên giận dữ nói.
Nói xong, Miêu Miêu nhất thời bay đến trước mặt Diêm Xuyên, vẻ mặt thù hận nhìn về phía Điệp Hậu.
- Meo, đại hồ điệp, muốn đánh thì tới đây. Miêu Miêu liều mạng với ngươi, meo!
Miêu Miêu gào lớn.
Ầm!
Phía sau Miêu Miêu đột nhiên nhô lên ba nghìn thiên đạo, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Điệp Hậu.
Nhìn dáng vẻ tức tới nổ phổi của Miêu Miêu, tức giận trong lòng Điệp Hậu trái lại dường như đã tiêu tan.
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Điệp Hậu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười chiến thắng nói:
- Giết ngươi? Ngươi là chị ruột của ta, ta làm sao giết ngươi được?
- Chị gái?
Diêm Xuyên nhất thời sửng sốt.
- Chị gái?
Miêu Miêu đang khí thế hùng hổ, bỗng nhiên bị choáng váng.
Sau khi bối rối một lúc, Miêu Miêu nhất thời phản ứng lại:
- Chị gái muội ngươi ý. Ngươi là hồ điệp, ta là mèo, sao có thể là tỷ muội được?
Diêm Xuyên cũng kinh ngạc không ngớt. Có thể như vậy sao? Không giống chủng loại mà.
- Quả nhiên cái gì ngươi cũng không nhớ rõ!
Điệp Hậu nhìn chằm chằm vào Miêu Miêu, thần sắc rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác nói.
- Meo, còn muốn gạt ta. Ta không sợ ngươi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Diêm Xuyên bỗng nhiên ngăn cản Miêu Miêu. Trên nét mặt Diêm Xuyên có chút tin tưởng. Hắn nhớ lại tất cả những điều Điệp Hậu đã nói tới lúc trước. Dường như cũng có phần đúng. - Điệp Hậu, ngươi nói Miêu Miêu và ngươi là tỷ muội. Tại sao? Ngươi là Điệp Hậu, nàng...
Diêm Xuyên tò mò hỏi.
- Hi hihi, vậy thì đã sao. Ta là Điệp Hậu, hồ điệp toàn thiên hạ đều là hóa thân của ta. Năm xưa ta chỉ lấy thân hóa tộc mà thôi. Ta là con hồ điệp thứ nhất trong thiên địa. Huyền Diệu,...
Điệp Hậu cười nói.
- Con mèo thứ nhất trong thiên địa? Lấy thân hóa tộc?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
- Meo?
Miêu Miêu kinh ngạc kêu lên.
- Tuy rằng đã ký khế ước cộng sinh với hắn, khiến ta mất mặt. Tuy nhiên, Huyền Diệu, nhìn thấy vẻ bất hạnh của ngươi, ta cảm thấy hài lòng hơn nhiều. Hi hi hi!
Điệp Hậu bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Miêu Miêu:...!
Diêm Xuyên:...!
Đây là một đôi tỷ muội kiểu gì vậy?
- Meo, ta không phải là tỷ tỷ của ngươi. Ngươi nhận lầm người, không, ngươi nhận sai mèo rồi!
Miêu Miêu nhất thời thề thốt phủ quyết nói.
- Hi hi hi, Huyền Diệu, kiếp này ngươi đúng là khả ái. Ta nhớ được thời điểm ngươi kiếp trước mỗi ngày đều nghiêm mặt, giống như bất kỳ ai cũng mắc nợ ngươi vậy. Thật không ngờ được, ngươi lại biến thành như vậy. Hi hi hi!
Điệp Hậu cười vô cùng hài lòng.
- Meooo!
Miêu Miêu rất khó chịu nhìn chằm chằm vào Điệp Hậu.
Lúc này, Diêm Xuyên dường như bỗng nhiên kịp phản ứng.
Những đề phòng trước kia lập tức tan biến. Diêm Xuyên nhất thời trịnh trọng nói:
- Điệp Hậu, vừa nãy ngươi tới là muốn thăm dò ta sao?
Dù sao, tuy rằng lực lượng vừa nãy của Điệp Hậu lớn, nhưng đại đạo cũng vô dụng.
Điệp Hậu nhìn Diêm Xuyên, trong mắt mang theo một tia thăm dò nói:
- Đó là đương nhiên. Chỉ có điều tu vi của ngươi quá thấp. Tuy rằng ta và Huyền Diệu từ nhỏ đã tranh cãi đến lớn, tuy rằng từ nhỏ nàng đều ép ta một đầu, nhưng nàng chung quy vẫn là tỷ tỷ của ta. Ta cũng không muốn nàng chết quá sớm. Bằng không sau này ta sẽ không có người chơi cùng!
Diêm Xuyên thoáng ngưng trọng.
- Lúc trước lão Miêu đã đưa cho ta tài liệu của ngươi. Diêm Xuyên Đại Trăn? Phát triển không tồi. Tuy nhiên, chung quy vẫn còn kém xa!
Điệp Hậu lắc đầu nói.
- Meo, ngươi mới kém xa!
Miêu Miêu khó chịu nói.
- Hi hi hi, Huyền Diệu, ta phát hiện kiếp này ngươi rất thích nổi giận!
Điệp Hậu lại cười trêu nói.
- Thấy ngươi liền cảm thấy không thoải mái! Meo!
Miêu Miêu nghểnh đầu nói.
- Không thể như vậy được. Huyền Diệu, các đại cường giả kỷ đệ tam thi nhau thức tỉnh. Nếu như ngươi cứ vậy sẽ chịu thiệt lớn. Điều động đại thế lực thiên địa sao? Ngươi bởi vì.... Dù sao đi nữa ngươi không còn là thánh nhân nữa. Cho dù điều động đại thế lực thiên địa cũng không thể sánh bằng với thánh nhân. Ta cũng không thể mỗi giờ mỗi khắc giúp ngươi được!
Điệp Hậu lắc đầu một cái.
- Không cần ngươi giúp!
Miêu Miêu quật cường kêu.
- Có ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện tổn thương Miêu Miêu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thần sắc Điệp Hậu lại trở nên lạnh lẽo nói:
- Hừ, vừa nãy nếu không phải nhìn thấy ngươi không để ý tới chuyện chết sống giúp Huyền Diệu, ta nhất định sẽ đòi mạng ngươi!
- Ừm?
Sắc mặt Diêm Xuyên cũng lạnh như băng.
- Khế ước cộng sinh thì thế nào? Ta vẫn có thể lấy thần hồn của ngươi, cưỡng ép luyện hóa cho Huyền Diệu như thường!
Điệp Hậu cao ngạo nói.
- Meo, luyện muội ngươi ấy. Nếu Diêm Xuyên có chuyện, ta sẽ liều mạng với ngươi!
Miêu Miêu nhất thời khó chịu nói.
- Hi hi hi, Huyền Diệu, ngươi đúng là vẫn kỳ quái, hi hi hi!
Tâm tình Điệp Hậu lại đột nhiên thay đổi nói.
- Hừ!
Bộ dạng Miêu Miêu rất tức giận.
Tình cảnh chợt biến thành yên tĩnh.
Điệp Hậu lại nhìn Diêm Xuyên, và Miêu Miêu trên người Diêm Xuyên một chút, cuối cùng khẽ mỉm cười nói:
- Cũng được, ta mặc kệ ngươi. Dù sao đi nữa, còn có người quan tâm ngươi hơn cả ta!
- Ồ? Ai?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại nói.
Bởi vì Diêm Xuyên nghe ra, người trong miệng Điệp Hậu khẳng định không phải là mình.
Điệp Hậu khẽ mỉm cười nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm Xuyên, ngươi đang tìm táng thiên đồng quan sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động:
- Điệp Hậu biết?
- Ta đương nhiên biết. Trước đây không lâu ta còn đích thân tận mắt nhìn thấy nữa!
Điệp Hậu cười nói.
- Vẫn xin báo cho!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Cõi âm Đông Ngoại Châu!
Điệp Hậu nói.
- Ngươi sẽ không nói là Đại Tần Thành chứ?
Diêm Xuyên cổ quái nói.