Ba đại thánh nhân mắt thấy ý định của mình đã thực hiện được, khuôn mặt bị sương mù che khuất đều lộ vẻ dữ tợn.
- Thiên đạo!
Đúng lúc này, từ cung điện Diêm Xuyên đi ra lúc trước chợt truyền đến một tiếng quát to.
Ầm!
Trong không gian đột nhiên lại xuất hiện ba nghìn thiên đạo.
Tiếp theo, một đạo kiếm quang màu trắng từ trong đại điện bắn ra, vọt thẳng tới chỗ Ngô Thiên.
Keng!
Tốc độ của kiếm cương cực nhanh, hơn nữa uy lực cực kỳ hung hãn. Trong nháy mắt kiếm quang đã đến trước mặt Ngô Thiên.
- Cái gì?
Ngô Thiên nhất thời biến sắc.
Ầm!
Ngô Thiên kinh hãi nhanh chóng né tránh, nhưng kiếm cương vô cùng hung mãnh đã đâm vào cánh tay vung chưởng của Ngô Thiên.
Ầm!
Ngô Thiên vừa rút lui, vừa vung tay đánh ra một chưởng với lực lượng của thánh nhân. Nhưng một chưởng này cũng ầm ầm đổ nát.
Chỉ có hai chưởng của Công Dương Tử và Thiên Cơ Tử va chạm vào bên trên biển máu.
Hợp chưởng của ba thánh nhân, Diêm Xuyên vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng chỉ còn hai chưởng thì sao?
Đại Định Thiên Tỳ nhất thời được Diêm Xuyên tung ra.
Ầm! Ầm!
Hai đòn của thánh nhân vô cùng nặng nề ầm ầm đánh vào bên trên biển máu.
Bụp!
Vô số biển máu ầm ầm đập vỡ tan. Trên mặt đất bị đánh tạo thành một vực sâu lớn.
Mặt đất xuất hiện những trận địa chấn cuồn cuộn phóng về bốn phương tám hướng.
Biển máu biến mất. Tiền chi thiên mạch cũng đã biến mất.
- Diêm Xuyên! Ngươi không đừng có chuyện gì!
Mạnh Dung Dung không ngừng lo lắng lao tới.
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy, bên trong vực sâu có một ngọc tỷ lớn mười trượng che ở phía trước. Phía sau ngọc ấn là một ao máu nhỏ đang phát ra những tiếng tim đập. - Không, thiếu một chút. Lại chỉ thiếu một chút!
Thiên Cơ Tử nhất thời nôn nóng nói.
Ầm!
Biển máu lại tăng vọt.
Diêm Xuyên ôm Mạnh Dung Dung lao ra khỏi vực sâu.
- Ngươi không có chuyện gì. Thật là tốt quá!
Mạnh Dung Dung bỗng nhiên bị Diêm Xuyên ôm lấy, trên mặt chợt hiện lên một niềm vui bất ngờ.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Dung Dung trong lòng mình, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của Mạnh Dung Dung. Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Ta đương nhiên không có chuyện gì!
- Buông ta ra. Ngươi buông ta ra!
Mạnh Dung Dung giãy dụa mãnh liệt, nhanh chóng từ trong lòng Diêm Xuyên tránh ra.
- Tổ tiên tầng tám? Ta đã biết, ta đã biết!
Thiên Cơ Tử cực kỳ buồn bực nói.
Ba đại thánh nhân căm hận nhìn Diêm Xuyên, đồng thời cũng nhìn về phía đại điện Diêm Xuyên đã đi ra lúc trước. Chính là đại điện đã bắn ra một tia kiếm quang.
Một nam tử áo trắng chậm rãi đi ra. Khuôn mặt của nam tử này bị một tầng sương mù che phủ.
- Đông Phương Bất Bại? Là ngươi!
Ngô Thiên nhất thời quát.
Đông Phương Bất Bại nhìn ba thánh nhân, lại nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm Xuyên, ta chỉ giúp ngươi ngăn cản một người. Ngô Thiên đi!
- Được!
Diêm Xuyên lên tiếng trả lời.
- Đông Phương Bất Bại, đây là ân oán của chúng ta cùng Diêm Xuyên. Ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?
Ngô Thiên lạnh lùng nói.
Đông Phương Bất Bại vẫn không để ý tới bọn họ. Trong tay hắn vung trường kiếm ra, thân hình bắn nhanh về phía Ngô Thiên.
Ầm!
Sau một lần va chạm vào nhau, hai người bắn nhanh về phía tinh không.
- Khốn kiếp. Đông Phương Bất Bại, ngươi chỉ là một người mới lên cấp thánh nhân cũng muốn ngăn ta sao? Ta là đệ nhất thánh nhân!
Ngô Thiên rống giận.
Hai người loáng cái đã không còn hình bóng.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Diêm Xuyên đối mặt với hai thánh nhân.
Hai người Công Dương Tử, Thiên Cơ Tử đều cảm thấy nặng nề.
- Công Dương Tử, không phải ngươi nói lừa gạt Diêm Xuyên một mình đi ra, để chúng ta vây giết sao? Làm sao Đông Phương Bất Bại lại trốn ở chỗ này?
Thiên Cơ Tử trầm giọng nói.
Công Dương Tử cũng vô cùng phiền muộn.
- Không cần lo lắng. Thực lực của Diêm Xuyên cũng chỉ là Tổ tiên bát trọng thiên. Vừa nãy ngươi cũng thấy đấy, biển máu căn bản không ngăn được uy lực của chúng ta. Vừa nãy chưởng lực của hai người chúng ta, có hơn nửa là bị ngọc tỷ của Diêm Xuyên đỡ mất. Nói cách khác, biển máu của Diêm Xuyên nếu như không có ngọc tỷ, một mình ta cũng có thể hủy diệt!
Công Dương Tử trầm giọng nói.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử thoáng trầm xuống. Đúng vậy. Vừa nãy phần lớn lực lượng của mình đều bị ngọc tỷ đỡ. Biển máu không phải gánh chịu nhiều.
- Khống chế ngọc tỷ. Một mình ta là được rồi!
Công Dương Tử nôn nóng nói.
- Nếu ngươi muốn một người, vậy chỉ một người đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Cái gì?
Công Dương Tử nhất thời biến sắc.
Từ trong cung điện mà Diêm Xuyên, Đông Phương Bất Bại đi ra lúc trước, bỗng nhiên lại xuất hiện một nam tử áo trắng, khuôn mặt cũng rất mơ hồ.
- Thánh nhân Tây Môn?
Thiên Cơ Tử kinh ngạc nói.
- Thiên Cơ Tử, có ta ở đây, ngươi đã không cần phải ra tay nữa!
Thánh nhân Tây Môn bay lên nói.
- Ngươi... ngươi...
Công Dương Tử cả kinh kêu lên.
Một Đông Phương Bất Bại có thể nói là trùng hợp. Nhưng hiện tại lại thêm một người là Tây Môn. Như vậy còn có thể trùng hợp nữa sao?
- Công Dương Tử, hiện tại đã chỉ còn lại một mình ngươi thôi!
Diêm Xuyên bỗng nhiên khẽ mỉm cười nói.
Diêm Xuyên đạp lên sóng máu, càng lúc càng lên cao, lạnh lùng nhìn Công Dương Tử.
Công Dương Tử nhìn hai bên một chút.
Ngô Thiên đã bị Đông Phương Bất Bại đưa vào tinh không.
Thiên Cơ Tử bị Tây Môn cách ly tại chỗ.
Bốn thánh nhân đối lập?
Công Dương Tử đột nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên:
-Có người phản bội ta? - Biết cũng không muộn. Công Dương Tử, ngươi còn muốn ra tay nữa không?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Công Dương Tử nhìn chòng chọc vào Diêm Xuyên.
Từ trước tới nay Công Dương Tử căn bản không muốn chính diện đối địch cùng Diêm Xuyên, cho nên mới bố trí cục diện như hôm nay. Nhưng hắn lại không nghĩ tới cục diện ngày hôm nay lại có thể trở thành một cái bẫy đối với hắn?
Diêm Xuyên đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, còn cùng Đông Phương Bất Bại và Tây Môn bố trí tốt tất cả, còn lợi dụng mình để đột phá tu vi?
- Diêm Xuyên, cẩn thận!
Phía xa Mạnh Dung Dung bỗng nhiên kêu lên.
Trong mắt Mạnh Dung Dung đều là sự lo lắng. Nhưng một tiếng kêu này lại khiến Công Dương Tử giật mình, quay đầu nhìn lại.
Mạnh Dung Dung đang đứng ở bên cạnh Mạnh Văn Nhược.
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi.
- Miêu Miêu!
Diêm Xuyên kêu lên.
Vù!
Hư không rung lên. Một con mèo nhỏ đột nhiên bị triệu hoán đến.
- Meo, Diêm Xuyên, ngươi lại đánh nhau cũng không gọi ta. Đánh nhau cũng không gọi ta. Đúng là đồ trứng thối! Meo!
Miêu Miêu hưng phấn kêu.
Diêm Xuyên không còn gì để nói. Hắn đã biết Miêu Miêu hiếu chiến, nên mới không nói cho nó biết.
- Miêu Miêu, ngươi đi bảo hộ Văn Nhược và Dung Dung!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Meo, tại sao lại bảo ta đi bảo hộ. Ta muốn đánh, meo!
Miêu Miêu bất đắc dĩ nói.
Công Dương Tử lại phiền muộn nói:
- Diêm Xuyên, ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi, còn cần phải dùng tới nữ tử trẻ nhỏ để uy hiếp ngươi sao?
- Meo, ngươi nói ai là nữ tử, trẻ nhỏ?
Miêu Miêu nhất thời kêu to.
Công Dương Tử bị Diêm Xuyên khinh bỉ đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hiện tại ngay cả một con mèo nhỏ cũng xông lên la hét với mình.
- Hừ, tiểu súc sinh, cút ngay!
Công Dương Tử quát lên.