Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 124

[cáo] hừm, hình như chap sau là bắt đầu 1 vụ lớn =))) 

********

Đêm khuya lạnh lẽo, ánh trăng cong cong treo trên đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng những ngôi mộ lạnh lẽo đáng sợ.

Hứa Thắng Vinh tay trái cầm bách quỷ phiên, tay phải cầm chuông, chuông vừa vang lên liền có cô hồn dã quỷ không thể khống chế bị hút vào ác quỷ phiên, cứ hệt như rơi vào địa ngục chịu đủ hành xác.

Tiếng chuông lanh lãnh trong đêm tối tĩnh mịch đặc biệt âm u đáng sợ. Nhất là nơi mộ địa này, gió âm thổi qua xào xào vang dội.

Một đêm trôi qua, Hứa Thắng Vinh bắt không được nhiều quỷ như ngày xưa nữa, có lẽ phải đổi nơi khác rồi. Ngay lúc gã cất chuông chuẩn bị rời đi thì thân thể đột nhiên khựng lại, trực giác báo cho gã biết có vấn đề.

Lúc đang định quay về thì sau lưng đột nhiên bị công kích một kích nặng nề, Hứa Thắng Vinh không kịp đề phòng lảo đảo mấy bước, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì thấy mình bị một nhóm người vây quanh, nhìn kỹ thì đều là gương mặt quen thuộc.

"Hoàng Ngọc Thiện, quả nhiên là mày!" Hứa Thắng Vinh lau vết máu bên khóe miệng, cười nhạt vài tiếng, sư đệ của gã quả nhiên đã bị lão già này sát hại. Chỉ là không biết vì sao Hoàng Ngọc Thiện lại biết gã ở nơi này?

Trong mắt Hứa Thắng Vinh thì mưu kế của gã cùng Hà Vĩ Kỳ rất chặt chẽ không có sơ hở, cho dù Tống Triết giải quyết nữ quỷ kia xong nhưng tác dụng của bùa chú phải qua một khoảng thời gian mới chậm rãi phát huy tác dụng, cho dù Tống Triết thông minh cỡ nào cũng không thể biết đám sinh viên kia sắp gặp chuyện.

Như vậy vấn đề chính là, Hoàng Ngọc Thiện làm sao biết gã ở đây? Chẳng lẽ bởi vì hành động bắt cô hồn dã quỷ của gã quá lớn nên tiết lộ tiếng gió? Không không không, không thể nào, mỗi lần hành động gã đều rất cẩn thận, hơn nữa sau vài lần đã nhanh chóng đổi nơi khác, không có khả năng dễ dàng bị phát hiện. Hơn nữa đám cô hồn dã quỷ rất sợ nhóm nhân sĩ chính đạo nên không có khả năng chạy đi cáo trạng. Nói đúng hơn là một khi chúng xuất hiện, khả năng lớn nhất là sẽ bị xem là ác quỷ mà lập tức bị tiêu diệt.

"Hứa Thắng Vinh, lâu rồi không gặp, thoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi đi!" Hoàng đại sư sờ râu, tuổi tác của bọn họ chênh lệch khá xa nhưng Hứa Thắng Vinh đã đầy tóc bạc, ngay cả râu cũng đã bạc trắng, chỉ sợ gã đã dùng tuổi thọ của mình để làm chuyện gì đó xấu xa.

Hứa Thắng Vinh âm lãnh nhìn Hoàng Ngọc Thiện, cực kỳ chán ghét dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo của ông, hơn hai mươi năm trước cũng vậy, hai mươi năm sau vẫn như vậy, lại nhìn chính mình, năm đó vì sống sót, vì cứu sư phụ, gã đã rút đi mấy năm tuổi thọ, hiện giờ so với Hoàng Ngọc Thiện thì cứ như hai người cùng lứa.

Cho dù sự thật là Hoàng Ngọc Thiện lớn hơn gã hai mươi tuổi thì ai tin tưởng chứ, không biết còn tưởng Hứa Thắng Vinh lớn hơn Hoàng Ngọc Thiện.

"Đừng nói mấy chuyện nhàm chán đó, đám chính đạo bọn mày đừng tưởng tao không biết bọn mày đang nghĩ gì. Nói cho bọn mày biết, muốn biết tung tích của sư phụ tao à? Không có cửa đâu."

Hoàng đại sư tự nhiên biết đồ đệ của Trương Viễn Trung không có ai hiền lành, cũng sẽ không phản bội sư môn hợp tác với mình, vì thế mục đích chuyến đi này là bắt sống Hứa Thắng Vinh, sau đó cùng gã dụ Trương Viễn Trung xuất hiện.

Chỉ tiếc, Hứa Thắng Vinh cũng nhìn ra tính toán của bọn họ, thà chết cũng không chịu để bị bắt sống. Bản lĩnh của Hứa Thắng Vinh đã lợi hại hơn không ít, thế nhưng Hoàng đại sư cũng không phải cải trắng, nhóm thuật sĩ tham gia trận chiến hai mươi năm trước mà ông tập trung tới cũng không phải cải trắng.

Trải qua một trận ác chiến, nhóm đại sư phá hủy bách quỷ phiên của Hứa Thắng Vinh, bách quỷ lơ lửng khắp nơi bị túm gọn nhét vào một chiếc túi xách dán đầy bùa chú, chuẩn bị mang về siêu độ.

Trên người Hứa Thắng Vinh chồng chất vết thương, những món đồ dùng để bảo mệnh của gã không còn lại bao nhiêu, thế nhưng gã không cam tâm bị đánh bại như vậy.

Nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của đám thuật sĩ ở trước mặt, ánh mắt Hứa Thắng Vinh lóe lên ý lạnh, đưa tay vào vạt áo lấy ra lá bùa mà mình vẫn luôn mang theo bên người.

Đây là lá bùa gã tôi luyện suốt nhiều năm qua, phương diện bùa chú gã kém hơn nhị sư đệ Hà Vĩ Kỳ, thế nhưng năm đó gã đột nhiên nảy ra sáng kiến giam cầm âm hồn trong bùa để tôi luyện, vì chuyện này mà hao phí không biết bao nhiêu âm hồn cùng bùa chú của sư đệ, cuối cùng cũng có ngày chế luyện thành công.

"Không tốt, trên tay gã là thứ gì vậy?" Có thuật sĩ cảm nhận được ác ý cực lớn từ lá bùa trên tay Hứa Thắng Vinh, trong lòng có chút giật thót.

Hoàng đại sư quyết định thật nhanh, phối hợp với vài thuật sĩ dẫn đầu công kích, Hứa Thắng Vinh lẩm bẩm thần chú, gắng gượng chống đỡ, gã không ngừng hộc máu tươi. Kích phát bùa chú này không chỉ cần thần chú mà còn cần sinh cơ trong cơ thể Hứa Thắng Vinh.

Lá bùa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hấp thu sinh cơ của Hứa Thắng Vinh, máu tươi văng lên bùa bị hấp thu sạch sẽ.

Hứa Thắng Vinh nháy mắt già yếu ngã xuống đất không dậy nổi, cùng lúc đó lá bùa cũng thành công kích phát phát ra ánh sáng màu đen, gió âm nổi lên từng trận càng quét mọi thứ, không gian vốn mờ mịt không nhìn rõ trở nên áp bách như trời sắp sập tới nơi.

Hoàng đại sư kêu to: "Hứa Thắng Vinh, mi làm gì vậy?" Thứ này bọn họ chưa từng thấy qua.

Hứa Thắng Vinh cười đắc ý lộ ra hàm răng nhuộm máu, thời gian của gã không còn nhiều lắm, thế nhưng thấy đám Hoàng Ngọc Thiện kinh hoảng thất thố, rất có thể sẽ bị diệt đoàn dưới tay ác quỷ gã tôi luyện nhiều năm nay thực sự là quá hả hê!

"A...." Ác quỷ lẫn trong cơn gió mạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, nó đã sớm không còn dáng vẻ con người, mặt mũi hung tợn, khắp người đầy hắc khí, nếu không cẩn thận chạm vào đóa hoa thì đóa hoa sẽ nháy mắt khô héo.

Ác quỷ phóng ta hắc khí chộp Hứa Thắng Vinh vào tay, nó không có lý trí của con người nhưng nó biết rõ khí tức của Hứa Thắng Vinh, kẻ này không có lúc nào là không hành hạ tra tấn nó.

Nếu Hứa Thắng Vinh không thảm bại, lúc thả ác quỷ này ra có lẽ gã sẽ sử dụng được năng lực của ác quỷ, chỉ tiếc bây giờ gã bị thương nặng, tự nhiên không thể khống chế ác quỷ, ngược lại còn bị nó bắt lại.

Làn da lộ ra ngoài của Hứa Thắng Vinh vừa tiếp xúc với hắc khí trên người ác quỷ thì nháy mắt trở nên khô đét, cứ hệt như bị hấp thu cạn kiệt tinh khí.

Nhóm Hoàng đại sư nhìn mà kinh hoảng, này rốt cuộc là thứ gì?

Ác quỷ nhếch môi cười, nó há miệng hút đi toàn bộ sinh cơ của Hứa Thắng Vinh, qua một lúc, Hứa Thắng Vinh chỉ còn là một cổ thây khô.

Hoàng đại sư nhịn không được thầm mắng Hứa Thắng Vinh rốt cuộc đã thả ra một con quái vật... cái đám oai môn tà đạo này sao lại có nhiều thứ kinh dị như vậy...

"Làm sao đây? Nó tới rồi!"

"Có thể làm sao chứ? Hợp sức a! Không thể để nó ra ngoài, nó mà ra ngoài thì tất cả mọi người đều tiêu tùng."

Tâm nhóm thuật sĩ trầm xuống, tay siết chặt vũ khí, chuẩn bị tinh thần phải chết ở nơi này.

Ngay lúc này, Tống Triết cùng Tiêu Thiên khẩn trương chạy tới.

Hoàng đại sư kinh ngạc: "Tống Triết, sao con lại tới đây?"

Tống Triết nói: "Con bấm ngón tay tính được tình huống hôm nay có chút không đúng nên tới xem một chút." Vốn cậu cùng Tiêu Thiên cùng Tam Hoàng đang vui vẻ ăn cơm, định tắm xong sẽ lên giường nghỉ ngơi.

Kết quả Hiên Viên Hạ Vũ kiếm cứ lóe sáng không ngừng, Tống Triết nhớ lại Hoàng đại sư nói hôm nay sẽ đi tìm Hứa Thắng Vinh, trong lòng cậu có dự cảm không tốt, lập tức chụp lấy Hiên Viên Hạ Vũ kiếm chạy tới nơi này, Tiêu Thiên tự nhiên không nói hai lời chạy theo.

Nhóm thuật sĩ hội huyền học đều biết tới Tống Triết nhưng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe Hoàng đại sư nói mà thôi.

Hiện giờ biết rõ hôm nay rất có thể phải mạng đổi mạng với con ác quỷ này, lại còn thêm mạng của một hậu bối trẻ tuổi, các cụ liền rối rít khuyên Tống Triết mau rời đi.

Tống Triết cười nói: "Không sao đâu các vị tiền bối, nhiều người sức nhiều a!" Cậu nhìn con ác quỷ bên kia, trên người nó nồng đậm sát khí, Tống Triết liếm liếm môi, trong lòng không hề sợ hãi, ngược lại hưng phấn muốn thử sức. Nếu cậu hấp thu hết số hắc khí này không biết có thể thăng tiến thêm một bậc nữa không?

Mọi người thấy khuyên nhủ vô dụng cũng không nói nhiều, bởi vì con ác quỷ kia không cho bọn họ cơ hội để trò chuyện.

Nhóm đại sư rối rít tung ra bản lĩnh, Tống Triết cũng vậy, cậu để Tiêu Thiên đứng bên cạnh, hai người mười ngón tay đan xen nắm chặt, Tống Triết kích phát linh khí trong người, mà sát khí của Tiêu Thiên cũng cuồn cuộn tiến vào thân thể cậu, hai cổ khí tức ngưng tụ với nhau hóa thành đầu rồng công kích về phía ác quỷ.

Ác quỷ có lợi hại thế nào nhưng đối phó với nhiều thuật sĩ như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, linh long há to miệng hấp thu sát khí hắc khí trên người nó.

Mọi người thấy linh long kia thì cả kinh, bản lĩnh của đám trẻ bây giờ kinh dị như vậy sao? Bất quá cũng nhờ bản lĩnh của Tống Triết mà mọi người tràn trề niềm tin, đồng tâm hiệp lực đánh bại ác quỷ.

Sát khí trên người ác quỷ càng dày đặc thì năng lực của nó càng mạnh, lực tàn phá cũng lợi hại hơn. Hiện giờ Tống Triết điều khiển linh long hấp thu sát khí hắc khí trên người nó, ác quỷ dĩ nhiên nóng nảy.

Thế nhưng nhiều người cùng công kích như vậy, nó căn bản không tìm được mục tiêu.

Nó tức giận gầm thét, miệng phun ra một cổ lệ khí công kích linh long. Tống Triết thấy vậy vội vàng bấm pháp quyết, lại ném bùa hộ mạng mới miễn cưỡng chặn được.

Cùng lúc đó, thấy ác quỷ chăm chú công kích linh long, một vị đại sư chuyên bắt quỷ cầm kiếm trực tiếp đâm xuyên vào lòng ngực nó, thanh kiếm kia phát ra bạch quang chói mắt tổn thương da dẻ ác quỷ.
Bình Luận (0)
Comment