Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 268

"Cộc cộc cộc", cửa bị gõ.

Hoàng Dao Tư ném di động xuống giường, đứng dậy mang dép nói: "Tới đây tới đây, gõ gì mà dữ thế? Cửa sắp hỏng luôn rồi!"

Cô mở cửa ra, một bóng người nhào tới ôm lấy cô òa khóc: "Dao Dao, Dao Dao, mình xong rồi, mình xong đời rồi!"

Người tới chính là khuê mật tốt của cô, Trịnh Tư Duyệt, lúc này Trịnh Tư Duyệt đang ôm Hoàng Dao Tư khóc rống, dáng vẻ bị đả kích rất lớn. Hoàng Dao Tư nhìn mà cuống lên, cô kéo Trịnh Tư Duyệt vào phòng, đóng cửa lại, quan tâm hỏi: "Duyệt Duyệt, bồ đừng khóc mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bồ nói cho mình nghe đi nào!"

Trịnh Tư Duyệt ngồi trên ghế, khóc tới sưng bụp cả mắt, cô nức nở nói: "Tên khốn Vương Hưng Trung kia hắn.... hắn.... hắn uy hiếp mình!"

Hoàng Dao Tư có chút không hiểu, Vương Hưng Trung là bạn trai cô, tự dưng lại đi uy hiếp Duyệt Duyệt làm cái gì?

"Có ý gì? Ổng uy hiếp bồ? Ổng ăn gan hùm mật gấu à mà khi dễ bồ? Đừng sợ, chờ ổng về mình sẽ đập ổng một trận." Hoàng Dao Tư vỗ về vai Trịnh Tư Duyệt, ý bảo khuê mật đừng lo lắng. Khuê mật cùng bạn trai cô trước giờ vẫn luôn bất hòa, cô cũng không biết vì sao hai người này lại không vừa mắt nhau, mỗi khi ở cùng một chỗ là lập tức sẽ tranh cãi, Hoàng Dao Tư nhìn mà cũng mệt tâm.

Trịnh Tư Duyệt dùng đôi mắt khóc tới đỏ ngầu nhìn Hoàng Dao Tư, cắn cắn môi nói: "Dao Dao, bồ là người bạn tốt nhất của mình, bồ nói cái gì cũng có thể san sẻ với mình, đúng không?"

Hoàng Dao Tư không rõ lắm, bất quá vẫn cười cười gật đầu, cô cùng Trịnh Tư Duyệt bắt đầu làm bạn từ thời đại học, bây giờ đã đi làm được vài năm nhưng quan hệ vẫn rất thân thiết, có thể nói Trịnh Tư Duyệt chính là người bạn tốt nhất của cô ở thành phố này: "Đúng vậy, làm sao vậy? Bồ lại thích đồ trang điểm nào của mình à? Thích thì cứ lấy dùng đi!"

Giữa con gái với nhau, trao đổi đồ trang điểm, giới thiệu sản phẩm dưỡng da mới cho nhau là chuyện rất bình thường, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt bình thường vẫn như vậy, vì thế Hoàng Dao Tư không hề cảm thấy kỳ quái.

Nhìn gương mặt mỉm cười của Hoàng Dao Tư, Trịnh Tư Duyệt chỉ cảm thấy nội tâm thật khổ sở, cô nắm lấy tay Hoàng Dao Tư, theo bản năng nắm thật chặt, Hoàng Dao Tư có chút khó hiểu, kinh ngạc nhìn Trịnh Tư Duyệt: "Hôm nay bồ bị làm sao vậy?"

Trịnh Tư Duyệt nắm tay Hoàng Dao Tư, giống như đang túm lấy chiếc phao cứu mạng cứu cùng: "Dao Dao, nếu như, nếu như mình nói, mình với bạn trai bồ có quan hệ, bồ có tức giận không?"

Nháy mắt Hoàng Dao Tư cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung, cô theo bản năng rút tay mình lại, không dám tin nhìn Trịnh Tư Duyệt ở trước mặt, cô không phải kẻ ngu, nếu đã dùng câu này để bắt đầu câu chuyện thì khẳng định là thật sự đã xảy ra.

"Trịnh Tư Duyệt!!!" Hoàng Dao Tư bật người đứng dậy, nhìn người bạn tốt đang khóc ở trước mặt mà cảm thấy lạnh cả người: "Hai người đối xử với tôi như vậy à?"

Cô không thể tin được, người bạn trai mình quen mấy năm nay cư nhiên lại mập mờ với người bạn tốt nhất của mình. Hoàng Dao Tư đỡ trán, cảm giác mình sắp ngất tới nơi, này rốt cuộc là sao chứ? Trước đó cô còn nghĩ rằng bạn trai mình rất tốt, thoáng một cái Trịnh Tư Duyệt đã chạy tới vả mặt cô?

"Dao Dao, Dao Dao, mình không phải cố ý, Dao Dao!" Trịnh Tư Duyệt òa khóc muốn giữ cô lại, thế nhưng bị Hoàng Dao Tư chán ghét hất đi, hành động đơn giản như vậy đã đủ làm cô khổ sở muốn chết.

"Bồ có còn nhớ ngày sinh nhật hai năm trước của bồ không? Lần đó chúng ta đã uống rượu trong bữa tiệc."

Hoàng Dao Tư mở to mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Hai người cư nhiên đã cấu kết với nhau từ lâu như vậy, thế mà đến bây giờ tôi mới biết." Cô hít sâu một hơi, cảm giác mình thật sự là một kẻ ngu, nếu không phải người ngu, vì sao cả hai năm rồi cũng không phát hiện chút vấn đề nào chứ?

Hoàng Dao Tư cười thảm: "Hai người thật sự rất giỏi, lừa tôi thê thảm như vậy." Hoàng Dao Tư chán ghét nhìn Trịnh Tư Duyệt, giống như đang nhìn một con rệp, nội tâm cực kỳ buồn nôn. Ai có thể ngờ được người khuê mật tốt mà cô yêu thích, cô quan tâm lại đối xử với cô như vậy!

Nghĩ tới hai năm nay, hai người bọn họ dùng chung một người đàn ông, cô liền cảm thấy tởm lợm, muốn ói.

"Không phải, không phải, mình không muốn giấu bồ đâu! Dao Dao, bồ hãy nghe mình nói!" Trịnh Tư Duyệt khóc nức nở, mắt đã khóc tới mức sưng bụp: "Lần đó bồ quá vui nên uống tới say mèm, mình cũng uống say cùng bồ. Là Vương Hưng Trung đưa chúng ta trở về, khi đó mình mơ mơ màng màng, là tên khốn khiếp Vương Hưng Trung kia cưỡng hiếp mình. Khi đó bồ ở ngay bên cạnh, bồ có biết tâm tình của mình thể nào khi tỉnh lại không? Cứ như trời đất sụp đổ vậy! Mình muốn nói cho bồ biết, muốn lên án hành vi tởm lợm của tên khốn khiếp này, muốn báo cảnh sát. Chính là hắn chụp hình mình, còn quay cả video nữa. Hắn nói nếu mình dám nói ra, dám báo cảnh sát, hắn sẽ phát đoạn clip lên mạng, để mình mất hết danh dự."

Nghĩ tới khoảng thời gian đó, Trịnh Tư Duyệt lại càng tuyệt vọng hơn: "Mình không có cách nào cả, mình có thể làm sao chứ? Mình chỉ có thể làm theo lời hắn ta, chỉ có thể nuốt trái đắng. Thậm chí còn không dám tỏ ra khác thường ở trước mặt bồ."

Hoàng Dao Tư bối rối, hít sâu một hơi: "Bồ nói thật sao?"

Trịnh Tư Duyệt lau nước mắt trên mặt, lấy di động ra đưa cho Hoàng Dao Tư: "Bồ tự xem đi, là hắn gửi cho mình, trước đó mình đã xóa rồi nhưng hắn lại gửi tới. Mình thật sự chịu không nổi!"

Lúc Hoàng Dao Tư xem video cùng hình ảnh, Trịnh Tư Duyệt cuộn mình ấm ức khóc, hai năm nay cô cứ như ở trong địa ngục.

Dựa vào số hình ảnh này, cứ cách vài ngày Vương Hưng Trung lại gọi cô ra ngoài, thậm chí còn chụp hình quay phim, cô không muốn nhưng nhược điểm nằm trong tay Vương Hưng Trung, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, cũng không có sức lực cự tuyệt, chỉ có thể mặc Vương Hưng Trung bài bố.

Vì thế lúc scandal clip sex của Lý Hiểu Nghệ bạo nổ, Trịnh Tư Duyệt thật sự muốn điên rồi, bởi vì chuyện của Lý Hiểu Nghệ giống như đúc những việc cô đã trải qua, cô cũng bị uy hiếp, cũng bị người ta nhục nhã như vậy.

Chính là không có ai lên tiếng bảo vệ, cả đám bạn mạng đều mắng chửi vô sỉ, không đứng đắn, đầu óc có vấn đề mới quay loại video như vậy để người ta nắm nhược điểm. Cô biến thành như vậy là vấn đề của chính cô, là đáng đời.

Xem xong những dòng bình luận này, Trịnh Tư Duyệt tựa hồ nhìn thấy tình cảnh của mình trong tương lai khi đoạn phim kia bị công bố, cô cũng sẽ bị bạn mạng đả kích như vậy, nhục mạ như vậy, mắng chửi như vậy, thậm chí còn bị những tên đàn ông kia mang video ra YY. Cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ một chút thôi đã đủ làm Trịnh Tư Duyệt phát điên.

Cô rõ ràng không làm chuyện xấu gì cả, vì sao chứ? Vì sao cô lại gặp phải một tên ác ma như vậy?

Cô vẫn luôn để tâm tới chuyện này, thẳng tới khi tin tức Lý Hiểu Nghệ tự sát truyền ra, nội tâm Trịnh Tư Duyệt bị rung động rất lớn.

Không có cách nào sao? Gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể dựa vào cái chết để giải quyết sao? Nữ minh tinh nổi tiếng như Lý Hiểu Nghệ mà cũng không có cách nào, chỉ có thể chọn cái chết, còn cô thì sao? Nếu đổi lại là cô, có phải cũng là kết cục đó hay không?

Vô số buổi tối, Trịnh Tư Duyệt trốn trong chăn khóc rống, ngọn lửa nung nấu trong lòng làm cô rất khó chịu, cô muốn chết rồi lại luyến tiếc, muốn sống nhưng lại gánh vác quá nhiều thứ.

Thẳng đến khi cô phát hiện gần nhất mình bị ngừng kinh, cô kinh hoảng chạy tới tiệm thuốc mua que thử thai, kết quả làm cô tuyệt vọng, cô thật sự mang thai, có đứa trẻ của tên rác rưởi kia.

Làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

Cô nói chuyện này với Vương Hưng Trung, hắn bảo cô đi phá thai. Trịnh Tư Duyệt khờ dại cho rằng có thể dùng đứa bé để đàm phán, muốn cô bỏ đứa bé thì phải cắt bỏ toàn bộ hình và phim.

Vương Hưng Trung bật cười nói Trịnh Tư Duyệt ăn nói viễn vông, hắn nói với cô, nếu cô không muốn có kết cục giống như Lý Hiểu Nghệ thì phải làm theo lời hắn.

Tâm tình Trịnh Tư Duyệt vốn đã không ổn định, sau khi mang thai thì lại càng bất ổn hơn, nghe thấy Vương Hưng Trung nói vậy thì chỉ cảm thấy tương lai là một màu tăm tối, cô còn trẻ, còn có tương lai tốt đẹp, cô không muốn bị tên cặn bã này khống chế cả đời! Vì vậy cô liền vò mẻ không sợ bể tìm tới Hoàng Dao Tư, nói ra hết sự thật.

"Dao Dao, mình không muốn tổn thương bồ. Thế nhưng mình thật sự không chịu nổi nữa, mình không muốn bị người ta vây xem, bị người ta mắng chửi, mình không muốn như vậy!" Trịnh Tư Duyệt vừa khóc thảm vừa liều mạng đấm vào bụng mình.

Hoàng Dao Tư xem hình cùng video, trong hình, Trịnh Tư Duyệt giống như một con rối bị người ta bày bố, mỗi bức hình cô đều khóc, khóc tới mức làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Mà bạn trai của cô, còn xem thế là niềm vui.

Hoàng Dao Tư nghĩ tới thôi đã cảm thấy toàn thân rét run, lạnh thấu xương.

Cô nhào tới ôm chặt lấy Trịnh Tư Duyệt, đau khổ bật khóc: "Không phải lỗi của bồ, không phải. Là mình không tốt, mình không phát hiện ra cậu khổ sở như vậy, là mình đã giới thiệu ác ma với cậu, mới làm cậu bị như vậy. Duyệt Duyệt, là mình có lỗi với cậu!"

Được tha thứ, Trịnh Tư Duyệt giống như một đứa bé òa khóc trong lòng Hoàng Dao Tư: "Dao Dao, mình sợ lắm! Mình sợ khi bồ biết chuyện rồi sẽ không làm bạn với mình nữa!"

"Bồ thật ngốc! Cũng đâu phải lỗi của bồ, sao mình có thể không làm bạn với bồ chứ." Nhìn dáng vẻ khổ sở của Trịnh Tư Duyệt, Hoàng Dao Tư cũng nhịn không được rơi lệ, rõ ràng là cô không tốt, nếu không phải cô tìm một tên như Vương Hưng Trung làm bạn trai, nếu không phải cô uống rượu trong tiệc sinh nhật, nếu không phải cô uống say bất tỉnh nhân sự, Duyệt Duyệt cũng không bị Vương Hưng Trung khi dễ.

Nói đến cùng thì chính là lỗi của cô.

Mà Duyệt Duyệt thì cũng cảm thấy là mình không tốt.

Nhận ra được điều này, Hoàng Dao Tư khó chịu tới thắt cả tim, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, sao bồ lại ngu như vậy chứ?

"Dao Dao, mình phải gì bây giờ?" Bởi vì Vương Hưng Trung đã ra khỏi nhà nên Trịnh Tư Duyệt mới có lá gan cùng dũng khí tới tìm Hoàng Dao Tư.

Hoàng Dao Tư cũng thực xoắn xuýt, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ. Báo cảnh sát? Có hữu dụng không? Lỡ như chọc giận Vương Hưng Trung, hắn tung video lên mạng thì phải làm sao?

Duyệt Duyệt phải làm sao? Cả đời cô ấy sẽ bị hủy mất!

Đúng lúc này, Trịnh Tư Duyệt đột nhiên ôm bụng kêu đau, vừa rồi tâm tình quá kích động nên đã đấm mạnh vào bụng, nói không chừng là đứa bé xảy ra vấn đề.

"Duyệt Duyệt, mau lên, mình dẫn bồ tới bệnh viện! Bồ đừng sợ!"
Bình Luận (0)
Comment