Có lẽ đó là từ lúc ra khỏi khách sạn, anh để lại số điện thoại và cô đã gọi lại, thì cô và Phó Ngọc Trình, hai người đáng lẽ không nên có bất kỳ liên hệ nào, đã gắn kết với nhau.
Phó Ngọc Trình nói rằng anh rất thích cơ thể của cô, hy vọng cô có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với anh, ngoại trừ quan hệ bạn trai bạn gái cần sự vun đắp tình cảm liên tục. Anh nói vì công việc, anh không có nhiều thời gian và không cũng có ý định yêu đương, nhưng anh có thể cung cấp tất cả điều kiện vật chất theo yêu cầu của cô.
Phó Ngọc Trình rất lịch lãm và vô cùng đẹp trai.
Họ đã nói chuyện trực tiếp một lần trong xe của anh.
Tiểu Triệu đỗ xe ở tầng hầm trung tâm mua sắm, sau khi tan học, Tưởng Đồng lập tức đến đó. Đúng giờ ăn tối, nên Phó Ngọc Trình bảo Tiểu Triệu vào ăn cơm, bao giờ ăn xong thì xuống.
Tưởng Đồng đến bãi đậu xe, đi theo hướng dẫn trên điện thoại tìm chỗ đỗ, lên xe.
Cô rất khẩn trương, đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt đánh giá của Phó Ngọc Trình. Đang mùa hè, cho nên Tưởng Đồng ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi đơn giản và váy ngắn, buộc kiểu tóc đuôi ngựa, để lộ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Xe được đỗ trong góc, đầu xe giáp tường, phía bên Tưởng Đồng có một chiếc xe khác.
Phó Ngọc Trình mặc âu phục, cổ áo không cài nút. Bên trong xe mở điều hòa, làm bầu không khí xung quanh dần mát lạnh.
Đầu tiên, anh nói rằng rất xin lỗi vì phải hẹn nhau ở đây, vì anh vừa mới xuống máy bay và sau đó vội tham dự một buổi tiệc.
Tưởng Đồng lắc đầu nói rằng không có vấn đề gì.
Cô vẫn cúi đầu, anh đưa tay ra giữ cằm để cô ngước mặt lên.
“Em rất đẹp, không nên cúi đầu.”
Anh đưa cho cô thẻ phòng, nói hy vọng cô sẽ ở cùng anh đêm nay.
Tưởng Đồng nhận thẻ phòng, Phó Ngọc Trình đưa tay chạm vào mặt cô, bảo rằng mình rất mong chờ tối nay.
—————–
Tưởng Đồng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm đợi anh.
Đến nửa đêm, nghe tiếng gõ cửa, cô mới đứng dậy đi mở cửa. Bước chân trần trên thảm khách sạn, cô mở cửa cho anh vào phòng.
Anh tháo cà vạt, nhìn cô, mỉm cười xin lỗi vì đã để cô chờ lâu, sau đó dẫn cô lại giường, nói rằng anh tắm trước đã.
Tưởng Đồng cứ thế ngồi trên giường, nhìn anh lần lượt cởi quần áo, đặt lên ghế sofa bên cạnh, chỉ còn mỗi quần lót, sau đó bước vào phòng tắm.
Cô đứng dậy đi đến tủ để lấy áo choàng tắm dành cho nam, đợi khi anh bước ra thì đưa cho anh. Phó Ngọc Trình cầm lấy nhưng không mặc vào. Anh nói mình không thích mặc áo choàng tắm của khách sạn.
Tưởng Đồng nhớ lại, sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy ở khách sạn, hai người đều không mặc gì. Anh không thích mặc, vì vậy cũng không mặc cho cô.
Anh treo áo choàng trở lại tủ quần áo, chỉ mặc mỗi quần lót, lau khô tóc.
Đến khi ngồi trên giường, Phó Ngọc Trình vẫy tay với Tưởng Đồng, kéo cô vào lòng, cởi áo choàng tắm của cô rồi ném nó xuống đất. Anh ôm eo cô, nhẹ nhàng ngửi bụng cô, sau đó cởi đồ lót của cô ra.
Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, cô ngoan ngoãn để anh áp ngã xuống giường, nhìn anh cúi đầu đeo bao cao su và tiến vào.
Ngực Tưởng Đồng bị anh làm cho đung đưa. Cô cắn môi chịu đựng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Phó Ngọc Trình duỗi thẳng lưng làm cô, thấy cô đang mím chặt môi thì chống một tay xuống giường, tay còn lại thì nắm lấy cằm của Tưởng Đồng.
“Nhịn cái gì, tôi thích nghe tiếng của em.”
Đèn trong phòng không tắt, anh ở ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên gương mặt anh. Đôi mắt anh đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn lạ thường. Anh mở môi cô ra, đưa hai ngón tay vào miệng vuốt ve lưỡi cô.
Kỳ quái là chỉ vài ngày trước, rõ ràng hai người họ vẫn còn xa lạ không quá quen thuộc, nhưng ngay bây giờ, họ lại đang cùng nhau làm chuyện thân mật như vậy.
Sau cơn run rẩy, Tưởng Đồng dường như nhớ lại những gì đã xảy ra đêm đó.
Cũng tương tự đêm nay, anh ở phía trên, đi vào từ phía sau, mồ hôi rơi trên lưng cô. Trong mơ hồ đê mê, cô bất giác bật khóc, xoay người muốn ôm anh. Anh lại ngồi dậy nhấc một chân cô lên, kéo thẳng, vẫn ở bên trong cô, quay cô lại đối diện với anh, để cô ôm lấy mình. Khi hai người đang ôm nhau, anh áp sát vào tai cô cất giọng trầm ấm: “Giọng em thật hay.”
Cô mở miệng rên rỉ, lưỡi lại bị anh bắt lấy. Cơ thể cô nóng bỏng, bên dưới cũng vậy, cô cong eo, khó chịu mà duỗi chân, làm anh gần như không thể kiềm chế được cô.
Anh há mồm thở dốc, buông đầu lưỡi của cô ra, rồi ngồi dậy, rút ra ngoài.
“Lật người lại!”
Tưởng Đồng không biết tại sao anh lại thích làm từ phía sau đến vậy. Ở cùng anh lâu, cô mới nhận ra, khi anh muốn đi vào từ phía sau nghĩa là anh muốn bắn.