Tiên Sở

Chương 17

"Ôi da"Sở Dịch đưa mắt nhìn quanh,vừa đau vừa kinh sợ,thiếu điều muốn nhảy lên.Chỉ thấy ở trên ngực,xương sống, xương sườn,hai tay….có đóng 36 ái đinh màu xanh đồng chiều dài khoảng 2 thốn, đang theo nhịp huy vũ của hai tay Yến Tiểu Tiên, từng điểm từng điểm nhập vào cơ thể.

Yến Tiểu Tiên nghe tiếng la thất thanh, trên khoé miệng liền nở nụ cười ôn nhu, như thở dài nhẹ nhõm,nhắm mắt nói:" Đại ca,huynh khoẻ rồi à".

Sở Dịch thần người trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại những sự việc đã phát sinh,trong lòng phát lạnh, lại cúi đầu nhìn xuống,chỉ thấy những cái vảy dày đặc trên da đã tiêu đi quá nửa

Hắn "A" một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng,kỳ lạ đáp:" đây …đây rốt cuộc là chuyện gi"

Yến Tiểu Tiên nhẹ nhàng đáp:"Cái đó gọi là minh tâm khắc cốt đinh, là thần binh phong ma trấn tà,có nó rồi,xà yêu không còn có thể làm gì huynh nữa". Mười ngón tay vẫn phi vũ không ngừng làm dậy lên âm thanh "roàn roạt" lớn, hồng quang khí giao thoa dọc ngang,chiếu sáng nhũ thạch bích xá tử yên hồng,biến ảo vô cùng.Khuôn mặt Yến Tiểu Tiên đã bị chiếu sáng ánh hồng như sương,kiều diễm vô bì

"Minh tâm khắc cốt đinh?" Sở dịch vô cùng hiếu kỳ,nhịn đau mà đáp.

Yến Tiểu Tiên yêu kiều cười nói:" đúng rồi,thần đinh này không những có thể phong chế tà ma trong cơ thể,mà còn có thể thấu cốt nhập mạch,thoát thai dịch tuỷ. Đại ca cố chịu thêm một thời thần nữa là có thể là có thân mình đồng da sắt rồi.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng khó nén, lại dường như có cảm tưởng như còn gì không thoả đáng.Nếu như thần đinh kỳ diệu đến như thế,Yến Tiểu Tiên làm sao thuyệt vọng thương tâm đến vậy?

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài động truyền lại một tiêng la thất thanh:"Tìm thấy rồi,Tôi tìm thấy ở đây có một cái động!" Bốn bề vang lên tiếng hoan hô, lại có tiếng hô tiếp theo:"Mau mau ra đây,nếu không ta sẽ phóng hoả thiêu động này đấy!"

"Trương thiên sư,mau dùng Phược ma long cốt kiếm lấy tính mệnh của yêu ma!"

Sở Dịch vô cùng kinh sợ, không lẽ bọn Trương Tư Đạo đạo nhân đã phát hiện ra hai người rồi hay sao?

Yến Tiểu Tiên im lặng mở hai mắt,mỉm cười nói:" Đại ca cứ yên tâm,họ sử dụng mưu kế,tưởng có thể dụ cúng ta ra khỏi đây. Đệ ở động khẩu đã triển khai Ngịch quang ảo kính, Trương thiên sư dù có thông nhiên nhãn,thuân phong nhĩ đi chăng nữa cũng không thể phát hiện ra chúng ta. Đợi cho vảy của huynh biến mất,chúng ta rời khỏi nơi đây"

Sở Dịch thở phào cười nói:"thì ra là như thế, lòng rộng mở,nhắm mắt lại,ngưng thần tụ ý,không nghĩ ngợi nhiều nữa

Hơn một thời thần sau như ngồi trên bàn chông, như có cắm gai ở lưng, mỗi khắc mỗi khắc có dao cắt,dài tựa một năm,như bị tra tấn. Càng về lúc sau,cái đau đớn ấy ngày c àng kịch liệt,như xao cốt hấp tuỷ,tê can liệt phế.

Sở Dịch khuôn mặt mỗi lúc một trắng, mồ hôi như hạt đậu từng hạt rơi xuỗng, tưởng như bàn tay bị móng tay bấm đến nhỏ máu. Nhờ có ý chí kiên định,chịu đựng cực khổ, tuy đau đến hoa mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, nhưng thuỷ chung không thốt lên một tiếng nào. Yến Tiểu tiên bên cạnh tiếp tục ngự khí đánh minh tâm khắc cốt đinh từng điểm từng điểm tốn nhập, l ại vừa không ngừng nhu thanh tế ngữ, nói chuyện đông tây để phân tán sự chú ý của Sở Dịch, giúp hắn quên đi cơn đau.Bên ngoài động, bọn đạo sĩ nọ vẫn không ngừng tra xét lòng đất, hư trương thanh thế,nhưng thuỷ chung vẫn không vào trong.

Quá một thời thần sau, ba mươi sáu thanh đồng đinh đã nhập hết vào cốt mạch của Sở Dịch. Da d ẻ toàn th ân qủa nhiên quang khiết như xưa, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhè nhẹ như kim loại bóng loáng, duy chỉ có những bộ vị nh ư khửu tay, đầu gối cong có những vảy nhỏ lờ mờ có thể thấy được

Sở Dịch mặc lại y phục, lắc hai cánh tay,phát hiện xương cốt rất nhẹ,phi êu phiêu như muốn bay, đan diền có một hơi ấm mãnh liệt làm thư thái,cảm giác kinh mạch bế tắc đã tiêu biến hoàn toàn,chỉ cảm thấy tỉnh thoảng vẫn có một luồng khí l ưu nhỏ lưu tại nội thể, tán loạn tứ xứ,ngứa ngáy khó chịu.

Yến Tiểu Tiên bắt mạch quan sát một th ời gian, trong lòng như giải được gánh nặng,yêu kiều cười nói:" Đại ca hiện tại đã không còn là phàm nhân tục tử nữa rồi, tà thần của tà đan không còn cơ hội xâm nhập vào cốt tuỷ và kinh mạch nữa. Text được lấy tại Truyện FULL

Sở Dịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười nói: "Cái đó gọi là," Sở Dich cắn rắn, cuối cùng được phúc". Hiền đệ, may nhờ có đệ huynh mới có thể trong hoạ được phúc,tẩy tuỷ hoán cốt".

Yến Tiểu Tiên lau mồ hôi trên khuôn mặt, thần tình mệt mỏi, mỉm cười nói:" Đại ca, đệ sẽ dạy huynh cách tu luyện pháp môn của đạo môn, sau này huynh mỗi ngày vận khí tu hành một chút, không quá nửa năm có thể hoá hấp nguyên thần khí đan của Giác mãng lão tổ"

"Cái gì? Cần đến nửa năm?" Sở Dịch vô cùng kinh sợ, lại có chút thất vọng.

Yến Tiểu Tiên mỉm cười đáp:"Chắc đại ca không biết người không có căn cơ, không đi vào bàng môn tả đạo, nửa năm đã là phi thường lắm rồi"

Nói xong lại chỉ hắn pháp quyết thổ nạp hô hấp nhập môn của tu chân.Sở Dịch ngộ tính rất cao, trí nhớ cực tốt, Ngày thường đã nhớ cả kho cổ thư, đem so ra thì đạo môn pháp quyết nhỏ nhoi này hiển nhiên không thể so được,trong nửa khắc đã ghi nhớ lĩnh ngộ.Hắn hiểu được yếu quyết trong tu chân, trong lòng rất mực kích động, lập tức theo phương pháp đó, xếp bằng vận khí điều tức, trong khi thổ nạp, đột nhiên phát giác khí tức trong cơ thể vô cùng thông suốt.hoan hỉ vô cùng.

Yến tiểu tiên lòng thấy an tâm, định động thân đứng đậy,xương cốt bỗng nhiên vô cùnhg đau đớn,vừa đảo mình một chút đã kêu lên thất thanh, hít vào một hơi lương khí.

Sở Dịch vô cùng lo lắng,thất thánh hỏi*"Hiền đệ, đệ làm sao thế", đến đỡ Yên Tiểu Tiên.

Yến Tiểu Tiên lắc đầu,buồn rầu nhíu mày cười gượng:" Đệ không sao,chỉ là hơi mệt một chút,nghỉ một chút là không sao rồi…" Lời nói chưa dửt,mắt bỗng hoa lên, khuôn mặt thông minh trở nên trắng xanh

Nguyên lai "Định tâm thân đinh" gọi đầy đủ là "Di thần hoá khí minh tâm khắc côt dịch tuỷ thần đinh",vốn là Hoàng đế dùng ba mươi sáu chủng loại đại hoang kỳ thiết luyện chế,là thượng cổ binh khí để phong trấn Xi vưu ma thần. Đinh này tất nhiên có khả năng thấu cốt nhập mạch, biến người thành mình đồng da sắt,tuy nhiên có một điều kiện vô cùng nguy hiểm:phải có một người tu chân đạo hạnh cao cường,nguyện ý dùng pháp thuật làm tổn th ương thân thể như di thần hoá khí dị dịch đại pháp, dùng chân khí của bản thân thâu ngập thần đinh, không nghĩ đến bản thân tuyền vào trong thân thể của người tẩy tủy mới có thể giúp thoát thai hoán cốt. Thử nghĩ, ng ười tu chân trong thiên hạ có ai không khổ công tu luyện, mong muốn có một ngày thành tiên, làm gì có ai tự mình đem chân khí đã khổ công tu luyên đem cho ng ười khác. Hà huống chí nếu như không cẩn thận, làm cho kinh mạch đảo lôn, có thể dẫn tới hồn phi phách tán.

Yến Tiểu Tiên tr ước bị Giác mãng lão tổ làm tổn thương kinh mạch, đáng nhẽ phải lập tức vận khí điều dưỡng, nhưng lại ngay lập tức giúp Sở Dịch tẩy tuỷ hoán cốt, khác nào tự làm tổn hại kỳ kinh bát mạch, đem hơn một nửa chân nguyên truyền vào thân thể hắn. Chỉ cần nửa tháng là có thể tu phục kỳ kinh bát mạch, nhưng sáu phần chân nguyên đã truyền vào trong thân Sở Dịch thì vĩnh viễn không thể thu lại.

Yến Tiểu Tiên sợ Sở Dịch lo lắng, không dám nói ra, dành phải nhịn đau đớn, dấu diếm tự mi ễn cưỡng vận hành chân khí, khuôn mặt lập tức khôi phục một chút sắc hồng. Tuy nhi ên kinh mạch không thể nôn nóng,vết thương đã thấu vào tâm cốt, trong một khoảng thời gian không thể khỏi hết được.Gần như không thể thở liên tục bình thường được.

Sở Dịch chỉ là một thư sinh, sao có thể biết sự đời hung hiểm, thấy Yến Tiểu Tiên như vậy,chỉ cho là do thương thế chưa khỏi l ại quá lao lực, trong lòng vừa cảm động lại vừa hổ thẹn nói:" Hiền đệ, đệ hãy nằm xuống nghỉ đi một lát,khi nào thương thế đỡ hơn,chúng ta về Trường An cũng được". Vừa nói vưa rất cẩn thận nhẹ nhàng dìu Yến tiểu tiên đên bên giường vửa cởi áo ngoài cho hắn.

Yến Tiểu Tiên lúc đó mơ hồ, nhất thời không thể nghe thấy hắn nói gì, toàn thân không có sức,chỉ nghe theo hắn dìu.Cởi thắt lưng,trường y rơi xuống để lộ áo lót màu trắng,thanh hàn u hương nhè nhẹ, câu hồn thực cốt.

Sở Dịch trong lòng rung động,lại có một cảm giác kỳ dị Yến Tiểu Tiên ngực hơi nhô lên, eo lưng thon nhỏ mềm mại không đầy một vòng ôm giống như con gái. Chỗ ngón tay chạm vào da thịt trơn nhẵn mịn màng, giống như ngọc ngà, mỡ đông. Trong lúc này cổ họng Sở Dich tưởng như có gì chặn lại, hô hấp khó khăn, ngón tay bắt đầu run run cảm giác không thể gọi tên, thầm nghĩ:" Đúng là thế gia công từ, da tiểu đ ệ nữ tử còn thua kém vài phần. Yến Tiểu Tiên trong lúc mê mê hồ hồ cảm giác có ngón tay nóng ấm vuốt ve trên đầu vai mình,toàn thân giật mình,lập tức mở mắt ra,"A" một tiêng thất thanh, hai má chợt hồng như lửa,kéo lại ngoại y,co người rút về phía sau. Cái cử chỉ hoáng loạn ấy như của một trinh nữ,phong tư mong manh,làm ai cũng bị thu hút "Hiền đệ, đệ… " Sở Dịch kinh ngạc,tim đập thình thịch, chân tay không biết để ở đâu,không biết làm thế nào mới đúng. "Đại ca, để đệ tự làm…." Yến Tiểu Tiên nói một câu như nhỏ như muỗi kêu, không dám nhìn hắn, cúi đầu vào trong chăn,quấn kín toàn thân,cởi xuống y phục bên trong.

Trong ánh lửa chiếu sáng, cúi người nhìn xuống, Yên Tiểu Tiên lông mi run nhẹ, khuôn mặt hồng như hoa đào, kiều mị không thể tả xiết, cổ trắng ngần mềm mại như tuyết,bờ lưng nhu cốt thâm hương… như ẩn như hiện, làm tăng thêm phần thần bí. Sở Dich người như ngây ngất, trong não vẽ lên một bức họa quyến rũ thướt tha không thể gọi tên trong đời chưa bao giờ tượng tượng ra, máu nóng bốc lên đầu, những ý niệm xiên xẹo trỗi dậy.Hắn liền sợ hãi,như bị thiên lôi đánh vào, nghĩ thầm:" Ta sao lại trỗi đậy ý nghĩ xấu như vậy với hiền đệ."

Sở Dich thiếu niên đơn thuần, mới bắt đầu quan tâm đến người khác giói,chuyện nam nữ không hiểu rõ、trước nay càng chưa có chút khái niệm nào về đồng tính, nên ngẫu nhiên nhìn thấy nam tử đồng tính cuốn lấy nhau triền miên thì kinh ngạc chán ghét, tránh đi không kịp.,, Không thể tưởng được hôm nay đối với nghĩa đệ của mình lại có cảm giác bất kham như vậy, trong lòng kinh hãi chấn động, thống hận vô cùng, thật là khó có lời nói nào có thể biểu đạt được

Yến Tiểu Tiên thấp giọng đáp:" Đại ca, đệ ngủ trước nhé", thu người trong chăn, nằm co ở phia mép giuờng, không nhúc nhích nữa.Nguyên nàng nguyên khí tổn thương nặng, đã sớm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vừa nằm xuống, sự mệt mỏi như thuỷ triều dâng lên, không qua nửa khắc đã tự mình ngủ say.

Sở Dịch ngây ngốc như con gà gô,nghe như văn giáng tội,suy nghĩ đến tựa như điện quang thạch hoả loé sáng,dường như mình hai ngày nay đối với Yến Tiểu Tiên lờ mờ có một dạng dục niệm, chỉ là trước đó không muốn thừa nhận. Hắn tâm loạn như ma,khuôn mặt lúc hồng lúc trắng,tai nóng bừng, đứng ngây người như cái cây một lúc lâu, lúc đó mộng du, như thiêu thân bay vào ngon nến,nằm xuống trên giường.

Sở Dịch nằm xuống giường liên tục trở mình, tưởng tượng đến những sự việc đã phát sinh,khi kinh hãi xấu hổ, khi hối hận oán trách, hồn bất thủ xá, toàn thân nóng bỏng như thiêu, làm sao ngủ được. Lửa trong lò phừng phừng,xung quanh rèm hồng tung bay nhảy múa Trong động ánh trăng như tuyết nhẹ nhàng di chuyển,phản chiếu trên tường động phía đông,từ dòng thác làn sưong vũ mỏng nhẹ như bay lên,tiếng gầm như rồng ngâm. Bên ngoài, tiếng hô hoán chửi rủa vang vọng không ngừng,bọn đạo sĩ thượng thanh chắc đang truy tìm khắp núi.Tuy nhiên lúc này Sở Dịch đối với những âm thanh này đều không nghe thấy,nhìn như không thấy,trong mũi hắn,chỉ có mùi hương u hàn của cơ thể Yến Tiểu Tiên.Trước mắt, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh, khuôn mặt cười,tim như nhảy trong lồng ngực.Sau khi định thần, nhịn không được quay đầu nhìn lại.Trong ánh lửa, những sợi tóc mây của Yến Tiểu Tiên xoã ra trên gối,che khuất nửa khuôn mặt yên hồng.Chỉ thấy dung nhan kiều mị.dáng ngủ thư thái,làn da mềm mại như tuyết,không thể tả xiết đẹp đến thế nào.

Sở Dich trong lòng như cuồng, lập tức muốn đi dên bên Yên Tiểu Tiên, ôm nàng một cái.Nhiệt huyết như sối lên, chịu không được chuyển thân di chuyển.Nhưng khi động thân,lập tức hãi nhiên kinh ngạc, trong lòng kinh nộ sợ hãi, hoảng loạn đau đớn tự trách, lập tức cỗ dục niệm mạnh mẽ bị áp chế.Vội vã chuyển thân,nhắm mắt liễm thần,không dám nghĩ lung tung nữa.

Nhưng hắn đang tuổi huyết khí phương cương,tình ma ngấm sâu,không tự mình thoát được.Không qua nửa khắc, bên tai hắn lại như vang lên tiếng văng vẳng tiếng cười giọng nói như chuông vàng của Yến Tiểu Tiên,hình dáng kiều mị của hàng không ngừng đu đưa trước mắt, đôi mắt xanh thẳm ôn nhu như buồn như vui, lại như xuân thuỷ thâm đàm, làm nhấn chìm hắn tưởng như chết đuối.

Sở Dịch trong miệng khô khốc, tim đập như trống trận, thiên vạn tà ý lại trào lên từng hồi. Tấm màn vén lên, mùi hương lan toả, lò lửa lách cách giòn tan, Sở Dịch đi đi lại lại tâm hươu ý vượn, mắt đảo đi đảo lại mấy lần, dục vọng bốc cao trong người không hề giảm đi tí nào, ngược lại càng lúc càng cao, lửa nóng tự như thiêu đốt,thân thể táo nhiệt khó chịu. Hắn không biết đã từng tự chửi rủa mình hàng trăm ngàn lần như cầm thú, nhưng không thể trấn áp được dục niệm ngày càng bồng bột hung mãnh. Đáy lòng vừa ảo não, lại vừa ngượng ngùng, tự thì thầm với mình:" Hiền đệ, nếu đệ là một cô gái thì có phải tốt không. Cũng vào lúc này, Yến Tiểu Tiên bỗng nhiên mê mê hồ hồ thốt lên một tiêng "ư h ư", quay người lại,ngón tay trắng mềm mại như tuyết bạch đã đặt lên trên ngực Sở Dịch.

Sở Dịch tim dường như tim ngừng đập, hô hấp ngưng lại, một cử động cũng không dám. Quá nửa khắc mắt nhìn Yến Ti ểu Tiên không động, nhịp tim đập mới dần dần chậm lại. Nhìn thật gần vào cái cằm nhòn nhọn của nàng, đôi môi hồng mọng nho nhỏ hơi cuôn lên, đáy tim đập mạnh,một ý niệm cuồng dã lại xông lên. Giờ đây không chỉ là muốn ôm một cái, mà còn muốn liều lĩnh hôn đôi môi mềm mại như hoa kia. Ý niệm vừa trối dậy, não như có một tiếng sét,cổ họng lập tức như bị một ngọn lửa mạnh thiêu đốt, mồm miệng khô khốc, lòng nghĩ:" Được rồi, hiền đệ đang ngủ không biết,ta cứ nhân tiện bí mật hun một cái …" Huyết mạch trương lên,lập tức dục tính bùng phát, không thể nhịn được, lập tức vươn người cúi đầu,tâm ma từng chút từng chút một bám chặt không rời.

Bình Luận (0)
Comment