Tiên Sở

Chương 46

Trong quan tài bằng đồng chứa một thanh niên thân cao chín thước đang nằm.

Ba ngày trước, lúc Sở Dịch còn có thân thể của một đứa trẻ, hai người tuy có thể cùng nằm, nhưng da thịt dường như dán vào nhau. Nhưng lúc này Sở Dịch đã là một thiếu niên cao lớn và tráng kiện, không gian trong quan tài đương nhiên càng chật hẹp, tình cảnh đó chỉ có thể nghiêng người, kề mặt kề vai, đem Tiêu Vãn Tình ôm chặt vào trong lòng.

Tay chân quấn chặt lấy nhau, cùng nghe hơi thở của nhau, mùi hương nồng nàn như hương lan xông lên tận não.

Trong bóng tối, nhất thời hắn không nhìn rõ dung nhan nàng, chỉ cảm thấy thân thể yêu kiều băng lạnh của nàng dần dần nóng lên, nhưng run rẩy càng thêm mãnh liệt.

Hai gò bồng đảo căng tròn mềm mại đặt vào trước ngực trần của hắn, theo mỗi nhịp thở phập phồng, không ngừng cọ sát, cách một làn vải mỏng như cánh ve, có thể cảm nhận rõ hai hạt anh đào trên ngực nàng cũng như nhịp tim nhanh như cuồng loạn.

Sở Dịch kiềm chế những ý niệm xiên xẹo, bỗng nhiên nhớ tới "ngưng khí tri triển đại pháp" của Ma môn mộc tông, khẽ nói:

- Tiêu cô nương, ta đem du mộng tiên tạm thời trấn trụ, nàng cố chịu đựng một chút.

Tiêu Vấn Tình đau đớn không nói lên lời, chỉ gật nhẹ đầu.

Sở Dịch ngưng thở, tay phải nhấc lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của nàng, cảm giác vô cùng mịn màng, mềm mại. Tim đập thình thịch, nhịn được không, giật bắn mình nhẹ nhàng nắm vào.

Tiêu Vấn Tình kêu lên một tiếng, người như điện giật, hơi thở càng trở lên dồn dập.

Hơi thở thơm tho ấm áp thổi vào lỗ tai Sở Dịch mang đến cho hắn một khoái cảm đê mê lạ lùng. Sở Dịch tim đập rồn ràng, suýt chút nữa không thể kiềm chế. Nhưng tình huống khẩn cấp, không dám trong lúc quan trọng này phong hoa tuyết nguyệt, liền ngưng thần tụ ý, thầm niệm pháp quyết, đem chân khí thao thao bất tuyệt truyền vào trong tim Tiêu Vãn Tình.

Tiếng "ti ti" nhẹ nhàng, chân khí phá tâm thất, tức thời hóa thành ngàn vạn tia nhỏ, cấp tốc phi vũ dệt lại, đem Trùng Du Mộng Tiên trói vào bên trong.

Tâm can Tiêu Vấn Tình đột nhiên đau nhức, suýt chút nữa hôn mê, nhưng qua một lúc, đau đớn dần dần ngưng lại, trong chỉ còn cảm giác vướng víu nơi vết thương.

Sở Dịch khẽ nói:

- Cổ trùng bị chân khí phong bế lại, trong hai, ba canh giờ tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ là phương pháp này quá mức nguy hiểm, đối với trái tim có chút tổn thương, không thể dùng thêm lần nữa, sau khi truy binh rời khỏi, sẽ tiếp tục tìm phương pháp mới tiêu diệt cổ trùng.

Tiêu Vãn Tình vừa mừng vừa sợ, bỏ được gánh nặng, hạ giọng nói:

- Sở công tử, đa tạ người.

Nghe trong bóng tối, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng nhu mị.

Sở Dịch trong lòng rung động, cười nhẹ:

- Chúng ta "đồng quan cộng tễ", đâu cần phải cảm tạ!

Tiêu Vãn Tình cúi đầu yêu kiều cười, thấy bàn tay hắn vẫn y như cũ đặt trên nhũ phong của mình không hề có ý rút lại, tim đập loạn, tai nóng bừng, muốn nói cái gì cũng không lên lời.

Sở Dịch ngưng thần dùng hỏa nhãn kim tình nhìn ra ngoài quan tài. Sau một lúc, thấy âm thanh lao xao ngày càng lớn, nhưng không thấy có người tiến đến.

Mục quang xoay chuyển, hắn nhìn thấu qua y phục của Tiên Vãn Tình, có thể thấy rõ làn da như ngọc khiết cùng những đường cong nhấp nhô duyên dáng yêu kiều. Hướng về phía sau lưng mịn màng và quyến rũ là bờ mông đầy đặn.

Bờ mông trắng thật tròn trịa và hoàn hảo đầy nhục cảm, tràn đầy xuân sắc, hai chân giao triền, bị hắn áp chặt vào đùi, không thể động đậy.

Khắp cơ thể lấm tầm mồ hôi như trân châu với ánh sáng nhu hòa thiểm diệu, im lặng mà vẫn có mị lực động nhân.

Sở Dịch tinh thần căng thẳng, miệng lưỡi khô kiệt, một đoàn nhiệt hỏa từ dưới tiểu phúc trung oanh nhiên tịch khởi, hạ thể không tự chủ đột nhiên dựng đứng, mạnh mẽ đặt vào vùng tiểu phúc mềm mại của nàng.

Tiêu Vấn Tình khẽ run lên, toàn thân nhất thời như cánh hoa rũ xuống, cắn môi nói nhỏ:

- Sở công tử, bên ngoài có mấy người đang tới, ngươi… ngươi buông ta ra.

Hai má nàng đỏ ửng, đôi lông mi khẽ run lên, thân thủ muốn đẩy hắn ra, nhưng đầu ngón tay mới chạm vào ngực hắn đột nhiên run lên lập tức co lại.

Bộ dạng ngượng ngùng thuần khiết xinh đẹp, vô cùng khả ái khiến người ta cảm thấy động lòng trắc ẩn.

Nếu là ba ngày trước, Sở Dịch nhất định sẽ lui lại phía sau, vạn lần cúi người tạ lỗi. Nhưng thời khắc này, hắn đã thai hóa dịch hình, không còn là Sở Dịch trước kia nữa.

Mấy ngày ở cùng nàng, hảo cảm và tình dục tính lũy, trong nháy mắt lúc này bạo phát.

Sở Dịch tâm linh diêu đãng, lại tiếp tục đè xuống, không ngại đại địch bên ngoài đến gần, mỉm cười nói nhỏ:

- Tiêu cô nương, không biết chúng ta có thể sống qua đêm nay? Nếu không thể thoát ra, cũng có thể đồng quan cộng huyệt, giúp đỡ lẫn nhau, làm một đôi uyên ương?

Nói đến bốn chữ "tương nhu dĩ mạt" cánh tay ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn vào đôi môi của nàng.

Tiêu Vấn Tình không kịp phòng bị, vạn vạn lần không nghĩ hắn trở lên càn rỡ như thế, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì bờ môi đã bị hắn dùng đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập.

Nàng rên lên một tiếng, toàn thân run rẩy, trời đất xoay chuyển, hay tay vô lực thả xuống, ôm lấy hông hắn.

Đầu óc hôn hôn trầm trầm, một phiến trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, mà càng không muốn nghĩ, như một bông hoa đào nhẹ nhàng phiêu phiêu trôi theo dòng nước, như cành liễu trước gió, mặc cho hắn khinh bạc vuốt ve…

Nghe thấy tiếng nàng hơi thở gấp gáp trong vòng tay mình, Sở Dịch lòng như thiêu đốt, thèm muốn tột độ, hữu thủ thân nhập nội y, vuốt nhẹ theo đường cong cơ thể, từ từ nhẹ nhàng thăm dò phía dưới.

Khi tay hắn hoạt nhập, mềm mại xoa nhẹ khe hông xinh đẹp như ngọc của nàng, Tiêu Vãn Tình đột nhiên run người lên, trong nháy mắt thanh tỉnh, hai chân khép chặt, hoảng sợ run giọng nói:

- Sở công tử, đừng…

Tiếng nói sợ hãi yếu mềm đó trong tai Sở Dịch như đổ dầu vào lửa, ngược lại càng làm bùng lên ngọn lửa vốn đang phừng cháy.

Huyết mạch Sở Dịch như căng ra, hoang dã đặt lên môi nàng, tham lam mút lấy, ngón tay từng chút một dạo chơi thám hiểm đóa hoa nóng bỏng.

"Không" Tiêu Vãn Tình lúc lắc đẩu, thanh âm gì cũng không thể thoát ra, muốn giãy dụa lui về phía sau nhưng toàn thân mềm nhũn, vô lực tránh thoát, trong lòng đại loạn, không biết vui hay giận, có chút tủi thẹn lẫn khiếp sợ.

Khi ngón tay Sở Dịch hãm nhập nơi mật hồ ẩm ướt, vừa hung mãnh vừa ôn nhu gảy múa sinh mệnh nàng như cầm huyền. Trước mặt Tiêu Vãn Tình tối sầm, cảm thấy có cái gì đó sâu thẳm trong cơ thể nàng như muốn nổ tung, cảm giác ngọt ngào mà đau đớn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nếu không phải Sở Dịch đã sớm che đi đôi môi nàng, chỉ sợ đã sớm thét lên.

Trong cuồng loạn, nàng như bị luồng điện mạnh đánh trúng, cong người bật lên, suýt nữa ngất đi.

Nhựa mật đầm đìa, theo đùi nàng nhè nhẹ chảy xuống. Hô hấp ngưng trệ, thần hồn phiêu đãng, tâm trí bị kích thích, cảm giác hưng phấn và lo âu cùng giao thoa, như sóng lớn phô thiên cái địa nhấn chìm nàng.

Vào lúc này, chỉ nghe thanh âm nhè nhẹ, không khí ngột ngạt, đồng quan khẽ chấn động, tựa hồ có vật gì nặng đánh lên nắp quan tài.

Sở Dịch rùng mình, biết truy binh đã vào trong bí thất, như bị dội một gáo nước lạnh, lập tắc ngưng thần, nhất thời không dám vọng động.

Tiêu Vãn Tình tức thở phào một hơi lớn, má ửng hồng, quanh thân hơi nóng cuồn cuộn, không nén được liền run nhè nhẹ, phảng phất như đang đứng trong mây mù, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Cánh tay Sở Dịch ôm chặt, không cho nàng thoát ra, nhẹ nhàng liếm nhẹ tai nàng, mỉm cười nhẹ nói:

- Nương tử đừng nóng vội, đợi ta đuổi mấy tên quỷ gây huyên náo động phòng rồi, phu quân cùng nàng tiếp tục viên phòng.

Bị hơi nóng của hắn phả vào, tai Tiêu Vãn Tình như thiêu đốt, không khỏi lại mềm nhũn vô lực một trận, trong lòng tủi thẹn, nhẹ nhàng đẩy ra, giọng như muỗi kêu gắt:

- Vô lại, ta coi ngươi mới là tên quỷ đáng gét nhất thiên hạ…

Lời còn chưa dứt, đôi môi anh đào đã bị Sở Dịch chặn lại.

Mặt nàng hồng như say, nhẹ nhàng dãy dụa một lát, sợ bị kẻ bên ngoài nghe thấy, rốt cục cũng mềm lòng để hắn sắp đặt.

Thực ra từ nhỏ Tiêu Vãn Tình đã bị Tiêu Thái Chân huấn luyện, với nhan sắc kiều diễm nhất Trường An, mị thuật "điều tình chi thuật" có thể nói lô hỏa thuần thanh, không có đối thủ.

Nhưng giờ phút này trong tay Sở Dịch, hốt nhiên tất cả kinh nghiệm cũng những lời khuyên răn đều biến mất, cam tâm tình nguyện nghe theo phản ứng bản năng của chính mình, giống như con cừu non, trong lúc đó bị bàn tay hắn nhởn nhơ thao túng.

- Uhm, thế này mới là nương tử tốt của ta.

Sở Dịch khẽ cười, khẽ hôn lên má nàng, nhẹ nhàng nói:

- Để phu quân nhìn xem bên ngoài có khách nhân nào đến đây?

Tinh thần hắn đại chấn, định triển pháp thuật cách viên đỗng kiến (nhìn xuyên qua vật), dùng hỏa nhãn kim tình tham khán tình hình bên ngoài, nhưng lại đổi ý: "Ma môn cao thủ rất đông, nếu như để chúng phát giác được niệm lực ba động, chỉ sợ chúng ta đúng thật phải táng thân bên trong đồng quan".

Tâm niệm vừa động, nhớ tới các đại pháp bảo ma môn, cẩn thận từ trong kiền khôn nhất khí xuất ra Âm Dương kính cùng Văn Phong trung, nhẹ nhàng dán lên trên quan tài.

Âm Dương kính hình thù đơn giản, sáu cạnh loang lổ, trung tâm có hình bát quái âm dương, mới nhìn giống là một Thanh Đồng Viên kính cực kỳ bình thường, nhưng trên thực tế là Đại Hoang Loa Mẫu luyện thiêu tám loại thần khí tự tay chế thành thái cổ thần kính có thể xuyên thấu âm dương lưỡng giới, dựng lên hình ảnh.

Văn Phong chung lai lịch cũng không nhỏ, là thần khí do Thái Cổ Phong Thần chế tạo ra, mặc dù chỉ là một đồng chung bất quá khoảng hai tấc, nhưng trong phạm vi tám trăm dặm tất cả các tiếng động dù là nhỏ nhất đều truyền vào trong tai không sai lệch chút nào.

Sở Dịch mặc tụng tất cả những pháp quyết được triện khắc trên lưỡng đại thần khí, âm dương kính hốt nhiên bích quang bạo phát trở lên sáng trong như ngọc.

Một đạo bạch quang từ tâm kính bay ra, huyễn hóa thành quang sắc bảy màu lộng lẫy dâng lên, từ từ tạo thành hình ảnh, bóng người lần lượt thay đổi sống động như thật.

Sở Dịch hai người tim đập thình thịch, ngưng thần xem xét.

Chỉ thấy bên ngoài quan tài xuất hiện mấy trăm người vây quanh, năm ba thành phần, nào vũ y đạo quan, hoặc kỳ trang dị phục. Có vẻ như người trong ma môn các tông các phái đều đến đủ, cùng nhau dương cung bạt kiếm, trợn mắt cùng nhìn, chả biết đang hò hét cái gì.

Phía đông có một đám lục y nữ lang hộ tống một phong hoa tuyệt đại mỹ nhân, mỹ mục long lanh, chân trần như tuyết, mỉm cười nhìn mọi người, dung nhan yêu mị thật không thể diễn tả.

Chính thị ma môn đệ nhất yêu nữ, Thiên Tiên môn chủ Lưu Thái Chân

Bên cạnh nàng là một tử y vương công mang mặt nạ, đứng chắp tay đằng sau, phong độ phiên phiên, nhìn ánh mắt và cử chỉ, đúng là ma môn tử vi đại đế Vương Lý Huyền không thể nghi ngờ.

Gặp lại cừu nhân, thật là khó chịu, trong lòng Sở Dịch trầm xuống, lửa giận đùng đùng dâng lên.

Thật là kỳ quái, khi hắn lạnh lùng dừng ở dung nhan như thiên tiên của Tiêu Thái Chân, trong đầu xẹt qua rất nhiều hình ảnh lạ lùng mà quen thuộc, trong đó không thiếu những hình ảnh ưu mỹ cùng nàng quấn quít thân mật, như ảo ảnh trên sóng nước, thoáng chốc vụt biến mất, trong lòng không khỏi một chút tiếc nuối không tên, vừa chua xót vừa thống khổ.

Trong lòng hắn cảm xúc trảo dâng, chợt nhớ lại đêm đó trong Tình Tuyết quán, thân thụ trọng thương, Tiêu Thái Chân cùng Sở Cuồng Ca cùng nhau nói chuyện tình, hận.

Không biết giữa bọn họ cuối cùng có một đoạn tình cừu như thế nào, mà làm Sở Thiên Đế khắc cốt ghi tâm đến vậy, sau khi chết đi mà kỹ ức vẫn vẫn không thể nhạt phai?

Đang cảm thán, linh quang chợt lóe lên, chợt nhớ lại Tiêu Thái Chân lúc ấy rõ ràng nói đến Tiêu Vấn Tình từ bé tu luyện ngọc nữ thiên tiên quyết, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ… vì thế với nhãn lực của Sở Cuồng Ca, vẫn không thể thấy được song tu chân khí trong thân thể nàng, nghĩ không ra nàng là Thiên Tiên đệ tử.

Nhưng trong địa cung, Tiên Vãn Tình rõ ràng nói cho mình nàng bị bức bách, thậm chí liên tục bị Lý Huyền dùng làm song tu đính lô, hoàn toàn tàn tạ…

Sở Dịch trong đầu đột nhiên hiểu ra! Hai sư đồ nay nhất định có một người nói dối!

Tiêu Thái Chân lúc đó đại công cáo thành, vô cùng đắc ý, thật không có cần dấu diếm che đậy những việc thế này, mà ngược lại Tiêu Vãn Tình, lúc ấy vì bảo vệ tính mạng có thể cố ý tạo dựng thân thế đáng thương để mình đồng tình.

Sở Dịch tâm loạn như ma, lại nghĩ vừa rồi lúc muốn miễn cưỡng hôn nàng, vuốt ve nàng, tình trạng Tiêu Vãn Tình hoảng loạn bối rối, thật không giống lão luyện tình trường, mà giống như là xử nữ chưa có kinh nghiệm mây mưa.

Tim hắn lập tức như bị đâm trúng, đau đớn đến nghẹn thở nghĩ ngợi: "Sở Dịch ơi Sở Dịch, mi thật quả là bị quỷ mê loạn tâm thần, yêu nữ này lòng như rắn rết, miệng đầy dối gian, ngươi lại còn tin tưởng thị, thị bất quá chỉ lợi dụng ngươi để làm công cụ thu về cả lục bảo, một khi có được rồi, lập tức sẽ đưa mi vào chỗ chết!"

Nghĩ đến mình năm lần bảy lượt bị thị điều khiển, kinh ngạc, não hận, thương tâm… trong khoảnh khắc trào lên thành một ngọn lửa giận dữ, thầm nghĩ: "Hừ, thị đã tự mình cho là tàn hoa bại liễu, ngươi còn cần gì coi thị kim phong ngọc lộ? Giúp thị thành toàn những gì mà thị nói!"

Sở Dịch càng nghĩ càng giận, ác niệm đại khởi, bỗng dưng đè chặt lên người ngọc trong lòng, lạnh như băng nói bên tai nàng:

- Nương tử, xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàng, chúng ta không thể vì khách đến thăm mà mất đi cảm hứng."

Bàn tay vừa lật, đưa hai chân nàng tách ra, phân thân bạo dĩnh, mạnh mẽ áp mạnh vào mật hồ trung của nàng!

Tiêu Vãn Tình không kịp phòng, giật mình nói:

- Không được…

Lời chưa dứt chỉ thấy hạ thể bị xé rách cảm giác đau nhức, đảo hút một ngụm lương khí, một vật cứng rắn đã hung mãnh xung nhập!

"Ô…" Nàng môi bị bịt kín, uốn cong người, song thủ cuồng loạn hung hãn đánh vào ngực hắn, lệ thủy đầm đìa.

Trong phút chốc vừa kinh vừa sợ, bi ai khổ sở và tuyệt vọng, tu luyện hai mươi năm ngọc nữ thiên tiên đại pháp nay đã bị hủy!

Sở Dịch mang theo khoái ý phục hận, vừa liếm nước mắt nàng vừa lãnh khốc nói:

- Nương tử khóc làm gì, đây không phải là lần đầu tiên, yên tâm, phu quân sẽ đối tốt với ngươi.

Ngón tay như phi đạn, nhanh chóng phong trụ toàn bộ kinh mạch toàn thân nàng, không quan tâm tới đại địch bên ngoài, cẩn thận nhấc đùi ngọc của nàng, thô bạo liên tục đưa vào, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc.

Tiêu Vãn Tình không thể động đậy, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, đau đớn bi ai, trong lòng cuống loạn kinh hãi không hiểu hắn vì cái gì mà trở lên lãnh khốc vô tình như vậy.

Từ nơi sâu thẳm cảm thấy nóng nực, mỗi nhịp đưa thân đều nóng bòng buốt nhói giống như nàng bị xé nát thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Chợt nghe phốc phốc một trận khinh hưởng, hồng quang chớp sáng, trên tay tả của nàng là trăm ngàn cành hồng mai đảo xạ loạn vũ, đánh vào nắp quan tài, rơi xuống khắp nơi.

Trên cánh tay mịn màng trắng nõn ngoại trừ những mũi châm nhỏ như bảy đóa hoa mai, có thêm một hạt thủ cung sa đỏ mọng chói mắt.

Qua một lúc, cung sa sáng bóng ngày càng mờ dần, một lúc sau chỉ còn màu hồng nhạt.

Oh! Đây là cái gì, thủ cung sa phải không? Sở Dịch ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nói:

- Kỳ lạ thật, chả lẽ Thiên Tiên phái có kỳ công diệu pháp, ngươi bao năm bồi tiếp mà vẫn giữ được thân xử nữ?

Bình Luận (0)
Comment