Tiên Sở

Chương 69

Sở Dịch lén nhìn về phía Đường Nguyên Tông, thấy ông hai bên mai tóc đã bạc, trên trán đầy những bết nhăn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà giống như đã già đi mười tuổi, không khỏi có chút đồng tình. Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, giờ thì hắn đã hiểu thái độ bất thường của Bùi Vĩnh Khánh, vì sao hắn lại gấp rút như vậy.

Lý Triệu Trọng là do hoàng hậu sinh ra, thông minh lanh lợi, lại tri thư đạt lễ, đường nguyên tông đối vắn hắn vốn rất sủng ái coi trọng.

Vì thế,lần này thái tử bị cuốn vào việc thích khách phản loạn này, đối với ông là một đả kích rất lớn.

Một mặt, Đường Nguyên tông giận đến phát cuồng, hận không thể đem Lý Triệu Trọng chém thành vạn mảnh, nhưng mặt khác, trong đáy lòng ông vẫn còn không tin tất cả điều này là sự thật, vẫn hy vọng tìm ra một lý do tự thuyết phục mình,giúp Lý Trọng Triệu tránh tội.

Chính vì như thế, vô luận là phe cánh của Khang Vương, hay là của Tuyên Vương đều sợ đêm dài lắm mộng, muốn nghĩ cách bức hoàng đế quyết định chủ ý, mau chóng phế đi Lý Triệu Trọng, lập lại thái tử.

Nói một cách khác, vì hoàng đế với thái từ còn chưa dứt ý niệm, cơ hội thắng của hắn còn rất lớn, có thể thuyết phục hoàng đế,điều tra lại chân tướng vụ án của thái tử.

Nghĩ đến chi tiết này, Sở Dịch lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Hắn suy nghĩ nhanh, chính lúc đang nghĩ làm thế nào để mở miệng, thì nghe thấy một thanh âm điềm đạm dễ nghe than nói:

-Bệ hạ nhân từ khoan dung, đối với thái tử ân sủng như thế, thật làm lão thần cảm động vô cùng. Ai, thái tử nếu còn một chút lương tri, nghe những câu nói này, chỉ sợ lập tức ngượng quá mà chết đi thôi.

Người nói này áo tím đai vàng, râu đen phất phơ, chính là tả phó xạ Lý Mộc Phủ.

Tân khách trong thập bát điện, phần đông đều là bè đảng của Khang vương, Tuyên vương, nghe thấy những lời nói vừa rồi của Đường Nguyên Tông, cảm thấy vô cùng bất an,chỉ sợ ông đổi ý, nhưng không dám chọc giận long nhan, vì thế không dám lên tiếng.

Thời khắc này được Lý mộc Phủ khơi mào, mọi người lập tức nhao nhao phụ họa,mồm năm miệng mười mà nói:

-Điện hạ đối với thái tử tình sâu như biển, ân trọng như núi, hắn lại dám thông đồng với Linh bảo yêu nhân, câu kết nịnh thần gian đảng, làm ra những những chuyện giết vua soán ngôi tàn ác nghịch với luân thường, thực là táng tận thiên lương, tội không thể xá!

-Không sai! Loạn thần tặc tử, người người đều phải trừng trị! Điện hạ vạn lần không nên từ tâm nhẹ tay với bọn gian nịnh này,thế há không phải là trợ giúp cổ võ cho bọn gian tặc mà làm trung thần chùn lòng hay sao?

Một lúc lâu cả đại điện đều là những lời nghĩa phẫn ( phẫn nộ vì nghĩa), tiếng

ồn ào vang khắp nơi, nhưng không có một ai vì thái tử mà biện hộ.

Đường Nguyên tông trong lòng rất thất vọng,gõ án trầm ngâm,mắt nhìn Bùi Vĩnh Khánh từ đầu đến cuối đều mỉm cười không nói, biết hắn trước nay đều rất cẩn trọng, liền quay sang hỏi:

-Bùi trung thư, ngươi có ý kiến gì?

Bùi Vĩnh Khánh đứng lên hành lễ đáp:

-Bệ hạ,cốt nhục liên tâm,cho dù cắt một ngón tay cũng đau đớn, nữa là hài tử của mình? nhưng thường nói:" độc xà cắn tay, tráng sĩ đành phải chặt đi",đôi lúc phải vì đại cuộc mà nghĩ,làm việc tất phải có hi sinh,đó là những việc không thể làm sao hơn.

Đường Nguyên tông gật đầu,lại nhìn về phía một tử y quan lại thanh tuấn đĩnh bạt, nói:

-Vi thừa tướng, ngươi nói đi?

Người nọ trầm ngâm nói:

-Điện hạ, cổ nhân có nói:'vương tử phạm pháp, cũng đồng tội với thường dân?', hà huống chi lần này là đại tội như giết vua đoạt ngôi? nếu như thái tử đã phảm phải đại tội trời đất khó dung này, tuyệt không thể nhẹ tay khoan dung được...

Ngữ phong của người này liền chuyển đổi:

-Nhưng nhân mệnh quan trong, thái tử lại là thiên tử tương lai.Sự việc này không chỉ có quan hệ của thanh danh, tính mệnh của thái tử, Dương thị lang, Ti mã thi lang mọi người mà còn quan hệ đến sự ổn định của giang sơn xã tắc, há có thể nhận định khinh xuất? Theo thần,không nên vội vàng phế lập thái tử,phải điều tra kỹ càng,mới có thể châm chước.

Sở Dịch lòng nghĩ:

-Thì ra người này là phó xạ Vi Đình Tùng.Sớm nghe ông văn chương tuyệt hảo, cực kỳ có phong độ một trưởng giả, giờ nhìn thấy, quả nhiên so với lão hồ ly cùng tiếu diện hổ tốt hơn rất nhiều.

Lý Mộc Phủ mỉm cười, nói:

- Vi thừa tướng dụng tâm đích xác rất tốt,nhưng nước không thể một ngày không vua,cũng không thể một ngày không có thái tử.Từ ngày hôm ấy, người trong thiên hạ đều lan truyên tin thái tử mưu phản bị tù,lòng dân hoảng loạn,đồn đại phỉ báng. Để thêm một ngày, càng thêm một phần hung hiểm...

Hắn dừng một chút, đều đều nói tiếp:

-Hà huống, qua một tháng nữa là tiết trung hòa, lúc đó các đại phiên bang đều phái sứ giả đến Trường An triều bái tiến cống. Nếu như đến lúc đó vẫn chưa lập thái tử,không biết bọn man di đó còn nghĩ những gì?"

Nghe đến câu cuối cùng, mọi người không ai không động dung,sắc mặt Đường Nguyên tông cũng có biến đổi nhỏ.

Tây Đường hàng năm công tác tiếp đãi các phiên sứ đều do thái từ cùng cách quan viên trong lễ bộ cùng Hồng Lư tự phụ trách,một khi phiên sứ không thấy thái tử, tư nhiên sẽ đoán được trong Tây đường phát sinh nội loạn.

Những năm gần đây, Thổ Phiên, Nam chiếu,Phù tang các phiên quốc càng ngày càng ngông cuồng khó trị,thường cố ý đem quân đóng ở nơi biên cảnh,hải cương, dò thám phản ứng của quân Đường,dụng tâm hiểm ác không nói cũng biết.

Nếu để bọn phiên quốc đó biết việc phản loạn của thái tử,khó giữ được không vụ lợi*1Đến lúc đó nội ưu ngoại loạn thật khó chống trả.

(*1 nguyên văn là sấn hỏa đả kiếp.ý là mượn thời,nhân lúc hỏa hạn mà làm khó,lợi dụng nguy hiểm của người khác là mưu lấy tư lợi.)

Ngũ Tuệ phi thu ba lưu chuyển, nhìn đền Sở Dịch mà nhu mì nói:

- Bệ hạ, Tề vương năm đó chinh thảo phiên di, đánh đâu thắng đó, đối bọn chúng hiểu rõ nhất, chi bằng nghe cao kiến của ông ấy.

Mục quang của mọi người lập tức toàn bộ tập trung trên thân Sở Dịch.

Sở Dịch mỉm cười,đem mỹ tửu trong chén uống cạn một hơi, mới chống bàn đứng lên, tươi tỉnh nói:

-Điện hạ, thần đệ thấy Lý thừa tướng nói đúng thật có đạo lý.

Chúng nhân rộ lên, Đường nguyên tông a lên một tiếng, nỗi thất vọng trên khuôn mặt khó có thể nói hết.

Lý Mộc Phủ, Bùi Vĩnh Khánh cực kỳ hoan hỉ, thầm tự thở phào môt hơi dài.

Điều bọn họ lo lắng nhất, chính là Tề vương, giờ đây thấy đến ông cũng tỏ thái độ phản đối thái tử Lý Triệu Trọng, thì cho dù Đường nguyên tông có lòng bảo hộ, cũng không tìm được cớ nào mở miệng.

Sở Dịch nói:

-Thái tử là thiên tử tương lai, là một trụ của cơ nghiệp đế quốc.Một ngày không có thái tử,tất thiên hạ sẽ lung lay muốn đổ.Đó chính là cái gọi là:" ruồi xanh không bâu quả trứng không vỡ", giờ đây phiên bang tịnh khỏi, hổ thị đam đam*(rình mò đợi thời cơ), chỉ đợi đến lúc chúng ta có nội loạn, lập tức đứng lên xâm nhập...

Thoại âm chưa dứt,một người đó uất ức nói:

-"Tề vương nói như thế không khỏi có chủ quan ức đoán, Thái tử phản loạn đã phải đến sáu, bảy ngày,lời dồn vươn xa,các nước thổ phiên quá nửa đã sớm biết. Nhưng giờ đây thổ phiên các nước còn phái xứ giả, xác định việc triều cuống,lễ nghi cung nghiêm chu toàn,mọi sự đều giống trước kia, há có dị tâm. Nếu có dị tâm, thì hà tất phải làm như thế?

Người nói trông khuôn mặt ngay thẳng, chính là lễ bộ thượng thư Đoạn Binh Côn.

Người này tuy ít nói trầm tĩnh, nhưng lại rất cương trực uy nghiêm. Dám trước mặt mọi người bác bỏ ý kiến của quyền thần, chỉ có hắn cùng Vi đình Tùng một vài người.

Sở Dich cười nói:

-Đoạn thượng thư thật là quân tử tri thư đạt lý, tự nhiên lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân.Nhưng binh đạo quỷ trá, các phiên quốc trước mặt phái sứ giả, ngọt ngào thuyêt minh nhưng lòng có mưu đồ, không phải là đó là an bài gián điệp,nghe ngóng tin tức thì cũng là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*(dùng một chuyện giả cố làm mê hoặc đối phương thực ra là có tính toán khác), cố ý quấy rối bọn ta.

Mọi người theo nhau gật đầu phụ họa.

Sở Dịch mỉm cười, lòng:"Một không làm, hai không nghỉ, đợi bổn vương nói hết lời rồi, các ngươi mới biết thế nào là:" người ông thật đúng"!

Mục quang hắn quét một lượt, nhìn chằm chằm binh bộ thượng thư Tề Viễn Đồ,nói:

-Tề thượng thư,cô gia vừa rồi ở bên ngoài vương phủ,cùng ông nói chuyện,từng nghe ông nói rằng Côn Khư châu,Khang Cư châu, Minh Thi, Vu điền, thủ quân các nơi từng có vài ngày truyền đến ưng tín. chỉ sợ đa hung cát thiểu, có việc đó không?

Tề Viễn Đồ giật mình, nhìn hắn một lúc, lập tức liền lĩnh hội, to giọng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không sai! gần đây biên cảnh phiên quân theo nhau có những động hướng dị thường, vi thần chỉ sợ có biến, nên hai ngài nay đã tăng cường liên hệ với thủ quân các nơi, nhưng đến nay chưa có hồi ứng. Vi thần tính ngày mai lúc tảo triểu tâu thỉnh bệ hạ, điều thêm quân đến phiên trấn, đề phòng bất trắc.

Điện nội lập tức huyên náo.

Đường nguyên tông sắc mặt đã biến đổi.

Sở Dịch lớn tiếng nói:

-" Bệ hạ,thoe kinh nghiệm chiến trường của thần đệ mười mấy nắm, thần đệ dám khẳng định, các phiên quốc hiện tại đang chiêu binh mãi mã,chuẩn bị muốn động, thậm chí Côn khư châu,Khang cư châu, Nguyệt thị, Vu Điền đã bị bọn chúng công hãm rồi cũng nên.Hiện tại nếu như còn không nhân thời cơ quyết định, xác lập thái tử, đoàn kết một lòng, tất thiên hạ nguy mất!"

Mọi người theo nhau xôn xao phụ họa.

Đường nguyên tông cười thảm một tiếng, gật đầu nói:

- Thì ra là như thế.Tình thế đã khẩn cấp như thất đệ đã nói. đành phải phế lập thái tử, trẩm xem ra phải suy nghĩ lại..."

Sở Dịch lắc đầu, từng chữ một nói:

-Bệ hạ, thần đệ tuyệt không có ý này.Trước mắt thái tử tuyệt không thể phế!

Mọi người ngạc nhiên, tức thì lại trở nên huyên náo.

Một thâm thanh cao trong giống như liên châu tiễn hét lên:

-Thái tử âm mư giết cha soán vị, người và thần đều căm phẫn, thiên lý bất dung! tề vương đã biết thái tử là cột trụ của cơ nghiệp đế quốc, sao còn có thể dung thứ cho loàn loạn tặc tử như thế tiệp tục ở trên ngôi cao? Thánh nhân có nói " nội thánh ngoại vương",không phế thái tử, sao có thể phục chúng? nếu như đến dân chúng trong nước cũng không phục, sao có thể làm cho ngoại di thần phục?"

Khang vương, tuyên vương theo nhau hưởng ứng, lại bắt đầu khua môi múa lưới,muốn thảo phạt loạn đảng của thái tử.

Sở Dịch thấy người nói cao to trắng trẻo, râu lơ thơ,chính là trung thư Đỗ Như Tấn, nảy ra một ý, nhớ đến thông tin mà đêm đó xem qua ở tài liệu yêu nữ Tử Vi môn sưu thập.

Liền đó, hắn ha ha cười to nói:

- Đỗ trung thư, thánh nhân có nói:" nội thánh ngoại vương",cũng nói " tu thân tề gia trị thiên hạ."Ngài thân là lương đống của quốc gia, nghĩ chắc công phu "tu thân tề gia" cũng phải mười phần! nhưng cô gia lại nghe nói rằng,các hạ khi nhậm chức thái thú Thanh câu, quý công tử từng giữa ban ngày ban mặt cưỡng gian dân nữ, suýt nữa thì dẫn đến dân loạn?"

Đỗ Như Tấn sắc mặt đại biến, đó là chuyện của mười năm về trước, hắn vốn nghĩ đã xử lý kín như bưng,không ngờ còn bị Tề vương biết được.

Mắt nhìn Đường nguyên tông lạnh lùng nhìn mình, hắn vừa kinh hãi, vừa hoảng sợ, vội vã dập đầu kêu rằng:

-" Bệ hạ thánh minh, vạn lần không thể tin lời đồn đại! Nữ tử đó là tiểu thư của Thanh châu Hứa gia.Lúc đó đã hứa hôn cùng với khuyển tử của vi thần.Vì đã định hôn ước, khuyển tứ sao lại có thể ham hố vội vàng, tự hủy tương lai, làm ra những chuyện cầm thú như thế."

Sở Dịch theo đó cười lớn:

-Không sai! ngươi đã biết đạo lý ấy, vì sao lại không thể lấy bụng ta suy bụng người. Lý tam Lang sớm đã là thái tử bổn triều, anh võ hiền minh, được bá tính thiên hạ quý mến, điện hạ lại không có ý phế bỏ lập lại... dám nói, hắn cũng hà tất phải " tham lam vội vàng nhất thời, mà hủy đi tương lai, làm ra những chuyện cầm thú như thế? Không lẽ đường đường là thái tử điện hạ, so với khuyển tử nghịch ngợm chơi bời của ngươi lại không bằng sao?

Lời đó vừa nói ta, lập tức như sấm giữa trời xuân, làm chúng nhân đều chấn động.

Đỗ Như phủ mồ hôi đầm đìa, mặt xám như đất, không thể nói lời nào nữa, chỉ đành không ngừng dập đầu.

Sở Dịch không lý đến hắn, quay người qua nói với hoàng thượng:

-Bệ hạ, theo thần, hiện nay nhận định thái tử phản loạn, quả thật không thông tình lý,khó mà phục chúng. Nếu như vì thế mà phế thái tử, e rằng hơi vội vã, có khi lại mắc vào kế ly gián của địch nhân

Trước mắt ngoại di lăm le, là thời kỳ phi thường,nhất động không bằng nhất tĩnh,so với lập tân thái tử, tăng thêm nhân tố sóng gió, chi băng thả thái tử ra khỏi ngục, ổn định nhân tâm.

Trong điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng rèm phần phật tung bay trong gió đêm, ngay đến tiết tấu gõ lên án của Đường Nguyên tông cũng dừng lại.

Chúng nhân ai cũng thất vọng, chỉ thấy Lý Tư Tư mỉm cười, nhu thanh nói:

- Bệ hạ, thần nhớ lúc trước có người vu hãm thất ca, nói huynh ấy thủ ở Tây Vực đó không ngừng tự lập quân binh, muốn làm phản. Nhưng bệ hạ bác bỏ lời nói của mọi người, không những không triệu hồi huynh ấy về trị tội, còn ngược lại còn điều thêm quân đến cho cho huynh ấy điều khiển. kết quả là thất ca không phụ kỳ vọng của người, trong hai mươi ngày đã đánh bại thổ phiên, liên tiếp đoạt lại mười sáu thành, thắng lợi hồi triều.

Nàng dừng một lúc, thu ba lưu chuyển, nhìn qua sở Dịch rồi yêu kiều nói:

-Bệ hạ đối với thất ca đã có thể tín nhiệm như thế, lẽ nào đối với thái tử lại không thể? máu đậm hơn nước lã,cốt nhục tương liên.Thái tử từ bé cực kỳ hiểu thuận hữu ái, bệ có lần bị cảm phong hàn, hắn đã không ngủ không ăn hầu phục bên người, đứa trẻ ngoan như thế, sao có thể làm ra những việc giết vua đoạt ngôi được đây?"

Đường nguyên tông trong mắt thoảng qua thần sắc hoan hỉ, vỗ mạnh lên án một cái, ha ha cười nói:

-Thất đệ, thập cửu muội, cảm tạ những lời từ phế phủ của hai người. Tốt! trẫm nghe những lời của hai người, tạm tin tam lang một lần.!"

Cả điện òa lên, Bùi Vĩnh Khánh, Lý Mộc Phủ mọi người vừa kinh vừa nộ, dường như không dám tin vào lỗ tai mình.

Bọn họ tính toán rất mình, thậm chí mỗi bên đã tự an bài tinh binh dũng tướng, để chuẩn bị toàn vẹn cho đêm nay, vạn lần không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau, Tề Vương đột nhiên biến đổi thái đội, dơ chân ra ngáng,cố sức làm cho Đường Nguyên tông thay đổi chủ ý.

Nhưng hoàng đế đã quyết định rồi, bọn họ thân là cận thần,cho dù hận đến răng nghiến kèn kẹt, cũng chỉ có thể miệng ngậm hoàng liên, có đắng cũng không nói gì được.

Đường nguyên tông đều đều nói:

-Nếu như các vị ái khanh nếu như còn không yên tâm, trẫm sẽ để ngự sử, hình bộ, đại lý tự ba nơi hợp tác, đồng bộ tìm chứng cứ thẩm tra. Nếu như điều tra ra sự việc thái tử phản loạn là chứng cứ xác thật, trẫm tuyệt không không bênh vực!

Cát Lãnh vội cung kính cúi người xưng tên, nói:

-Bệ hạ yên tâm, vi thần đã phát giác án này điểm nghi vấn rất nhiều, nhất định dốc toàn lực thụ lý, không để trung thần chịu tội, không để kẻ tốt bị bắt.

Sở Dịch lòng rất khoái trá,những phiền phức của hôm nay đều được giải quyết sạch sẽ, mở miệng cười hô to:

-" Bệ hạ anh minh!"

Hắn cố ý liếc qua Tuyên vương, Khang vương một cái, mỉm cười nói:

-Các vị hoảng tử đối với nhau thật hữu ái, hiện tại biết hoàng thái tử không sao, nhất định mọi người phải vui mừng lắm.

Nào! Các vị hoàng tử cùng nâng ly, vì sự khoan dung nhân từ của bệ hạ mà kính một ly!

Tuyên Vương, Khang Vương sắc mặt đại biến, nộ hỏa muốn phun ra, trừng mắt nhìn Sở Dịch, trong lòng giận dữ đến muốn nổ tung,nhưng không còn cách nào khác, đành có rặn ra bộ mặt cười vui, nâng ly chúc mừng.

Khang vương sắc mặt xám xanh, nặn ra một nụ cười mỉm nói:

-Phụ hoàng, đêm nay là lễ trừ tịch, cũng là ngày sinh của ngũ nương nương, hiện tại lại thành ngày thái tử được sinh ra một lần nữa, quả là tam hỉ lâm môn. Nhi thân nội phi Bùi Ngọc Hoàn, muốn vì phụ hoàng cùng Ngũ nương nương tự mình ca múa một khúc, gọi là chúc phúc."

Đường Nguyên Tông lúc này tâm tình thoải mái, cười to nói:

-Bùi Ngọc Hoàn? Có phải thiên kim tiểu thư của Bùi Trung thư! Ta đã nghe nàng tài mạo song toàn, tinh thông âm luật, mang nhiều tài năng của cha, trẫm cũng muốn gặp một lần.

Bùi Vĩnh Khánh khẽ nở một nụ cười nói:

-Bệ hạ quá khen! Trách sao lão thần không khỏi lo sợ! Hi vọng bệ hạ khi nhìn thấy sẽ không quá thất vọng.

Thoại âm vừa dứt, tiếng đàn vang lên,vũ nhạc du dương, một hàng mỹ nhân quần áo sặc sỡ uyển chuyển xuất hiện.

Chúng nhân mắt sáng lên, hô hấp bị đình lại, tất cả đều hướng ánh mắt về nữ tử đứng đầu, đầu như bị sét đánh, không hẹn mà trong đầu đều thoáng qua một ý nghĩ:

-Thiên hạ còn có nữ tử mỹ lệ thế này sao!

Bình Luận (0)
Comment