Tiễn Thần

Chương 24

Chỉ vừa mới ra khỏi vùng núi, đất dưới chân vẫn là đất đá lẫn lộn. Xung quanh yên ắng vô cùng, cỏ dại lưa thưa, càng khó lòng thấy nổi thôn xóm nào. Bóng của rặng núi đổ lại gần ngay gang tấc, khiến sắc đêm lại thẳm sâu thêm.

Cái lạnh đêm đông như lưỡi dao tróc da, xắt vụn cơn sợ hãi để rồi dẫn đường cho nó tiến sâu vào tủy cốt. Trịnh Phụng Đao có vẻ rất hưởng thụ nét mặt hoảng hốt của Thời Kính Chi: "Quyết định rồi? Nói nghe xem nào."

Thời Kính Chi siết chặt nắm đấm: "Ta giao Phật châu thì tiền bối thật sự sẽ không đả thương chúng ta?"

Trịnh Phụng Đao lại nở nụ cười. Cặp mắt tam giác của lão không lớn, một phần là do liếc nhìn từ trên cao, như quan sát ba con chó chết.

"Ồ? Đại khái thế."

"Thề với thánh giáo chủ của các ngươi đi. Nếu không ta sẽ đốt Phật châu thành tro, đừng ai hòng chiếm được."

Thời Kính Chi hơi xòe những ngón tay, dương hỏa bốc lên trong lòng bàn tay hắn. Tuy không gỡ mặt nạ nhưng ý đồ chó cùng rứt giậu vẫn hiện lên rất rõ trên khuôn mặt hắn.

Trịnh Phụng Đao nhả sương trắng, hơi lạnh nhuộm lên nụ cười của lão: "Chậc... Trịnh Phụng Đao thề với thánh giáo chủ, hôm nay sẽ không đả thương ba người của phái Khô Sơn sau khi có được Phật châu."

Đoạn lão vừa để lộ răng nanh, vừa nhìn chằm chằm Thời Kính Chi bằng ánh nhìn hung tợn.

"Đủ chưa?"

Diêm Thanh nói nhỏ: "Chưởng môn, lão chỉ nói là hôm nay, ngài phải tỉnh táo---- hự!"

Trịnh Phụng Đao bỗng vọt đến trước mặt hai người, sống đao hụi thẳng vào bụng Diêm Thanh. Diêm Thanh có vóc dáng to cao mà lại dễ dàng bị đánh bay ba trượng. Cậu ta quỳ rạp trên đất và nôn mửa đầy đau đớn.

Doãn Từ suýt thì thốt lên tiếng ôi chao, này trưởng lão, ngươi vừa đánh bay con cháu hiếm hoi còn sót lại của thánh giáo chủ nhà ngươi đấy.

Thời Kính Chi không có sức mà lo nghĩ đâu xa, hắn nuốt nước miếng- nếu Trịnh trưởng lão dùng lưỡi đao thì Diêm Thanh đã bị cắt thành hai đoạn theo đúng nghĩa đen.

"Hôm nay sẽ không đả thương ba người của phái Khô Sơn sau khi có được Phật châu." Trịnh Phụng Đao lùi về sau hai bước và chậm rãi nhắc lại lời thề, lão còn cố tình ngân dài chữ "sau khi".

Thời Kính Chi hít sâu một hơi, đoạn móc hai viên Phật châu lẫn mùi rượu nếp. Đầu ngón tay hắn cứng ngắc, lòng bàn tay cũng khẽ run lên, không biết là do lạnh hay là vì sợ hãi.

"Lão tử vẫn chưa hài lòng, tiểu tử nhà ngươi mưu mô xảo quyệt. Không bằng Thời chưởng môn cũng thề độc đi, nhanh lên."

Thời Kính Chi nhắm mắt: "Nếu Phật châu giả thì Thời Kính Chi ta tuyệt tự."

Trịnh Phụng Đao nhận Phật châu: "Được, coi như ngươi thức thời."

Đoạn lão thu hồi đao Cửu Hoàn rồi nghênh ngang rời khỏi. Thời Kính Chi vội chạy đến kiểm tra thương tích cho Diêm Thanh.

Doãn Từ xem kịch thôi mà cũng thấy bức bối: "Sư tôn, ngài cho lão thật?"

Thời Kính Chi: "Vớ vẩn, giả đấy."

Doãn Từ: "..."

Diêm Thanh: "?"

Vẻ hốt hoảng trong ánh mắt Thời Kính Chi lập tức tan thành mây khói: "Nhờ có Ô Huyết bà mà ta có thêm không ít kinh nghiệm sợ hãi. A Từ, vi sư giả bộ thế nào?"

"Rất thật." Thời hồ ly quả rất có tài, lừa luôn được cả y.

"Ta cũng đoán sẽ bị Lăng giáo chặn đường rồi, mấy bữa nay Trịnh Phụng Đao cứ lảng vảng quanh chúng ta mãi. Ta xin hòa thượng mấy viên Phật châu cũ có hình dạng tương đồng rồi chưng qua bằng rượu nếp. Trời nhá nhem thế này, lão cũng chẳng phải người giáo Xích Câu nên sẽ không nhận ra đâu."

Diêm Thanh run giọng: "Chưởng môn, ngài chưa từng đề cập đến chuyện này."

"Hai ngươi biết chuyện rồi biểu cảm chưa đủ chân thật, làm lộ tẩy thì sao?" Thời Kính Chi nhét dúi cho Diêm Thanh lọ thuốc trị thương, thái độ lại trở nên cà chớn.

Diêm Thanh bắt đầu hoảng hốt: "Nhưng ngài đã thề..."

"Thề? Ta tin gì mấy thứ nhảm nhí đấy. Thấy chúng ta giao thiệp với phái Thái Hành lâu, tên Trịnh Phụng Đao này tưởng phái ta là chính phái cơ đấy."

Diêm Thanh càng hoảng hốt: "Chẳng lẽ chúng ta không phải chính phái ư?"

Nụ cười của Thời Kính Chi trông như sắp vốc được lên: "Ta nói ta đi theo chính đạo bao giờ?"

Diêm Thanh rêи ɾỉ, không biết là đau bụng hay đau tim vì lên nhầm thuyền giặc. Cậu ta cuộn mình thành một con tôm cô độc, trông có cái vẻ "đời không còn gì mà luyến tiếc".

Lấy làm hài lòng, Doãn Từ lại bắt đầu diễn chung với hắn: "Sư tôn, hay là ta chạy mau đi. Trịnh Phụng Đao phát hiện ra rồi thì sẽ gϊếŧ sạch chúng ta mất... Đã đến nước này, chúng ta còn đến châu Tê không?"

Lăng giáo suy thoái thì suy thoái, nhưng giáo chúng cũng bởi vậy mà chẳng khác chó điên. Nay bị chơi xỏ thế này, kiểu gì cũng phải cắn trả mới thỏa lòng. Trịnh Phụng Đao là trưởng lão, nhưng lại bị một tay lính mới như Thời Kính Chi xoay như xoay chong chóng, đoán chừng lão cũng muốn nhét ba người bọn họ xuống kê chân giường lắm rồi đây.

Sầm uất như châu Tê chắc chắn phải có tai mắt của Lăng giáo. Nhìn chung vẫn đến được, chẳng qua không tránh nổi một hồi náo loạn mà thôi, mà như vậy thì sẽ tốn mất công lao bày trò.

Căng tinh thần đề phòng cướp giật ngày ngày đêm đêm, Thời Kính Chi và Diêm Thanh lúc này trông mỏng manh dễ vỡ hơn bao giờ hết. Nhỡ trong một khoảnh khắc nào đó mình sơ ý quay đi, quay lại thấy người đã nằm ngửi đất, thì mất cả trò vui.

Nghĩ tới đây Doãn Từ chủ động đến gần Thời Kính Chi, giọng dịu ngoan rõ ràng: "Sư tôn, chúng ta đừng vội đi châu Tê, trước tiên cứ tìm nơi nào hẻo hẻo lánh nạn cái đã."

Thời Kính Chi tràn ngập tấm lòng của một người thầy lương thiện, nên Doãn Từ cứ thế này là hắn chiều liền: "A Từ nói có lý, để ta cân nhắc xem..."

Diêm Thanh đang nằm cuộn tròn, nghe được điểm mấu chốt cậu ta mới lồm cồm bò dậy: "Ta, khụ, ta biết đến nơi nào có thể lánh tạm một thời gian."

Vừa nói Diêm Thanh vừa phủi vụn băng trên người, trông sắc mặt cậu ta xám xanh hơn vì dính đầy đất bụi dưới đất.

"Chưởng môn, núi này nối liền núi Tung Vụ, đi dọc theo núi là đến được. Sâu trong núi Tung Vụ có một thôn làng gọi là thôn Tức. Nó cách biệt với thế giới bên ngoài, rất khó tìm, hầu như không ai biết."

Thời Kính Chi sáng ngời cặp mắt: "Vậy sao ngươi biết?"

Diêm Thanh lơ đãng nhìn xuống chân: "Ta cũng tính là nửa người thôn Tức."

Chuyện này có khác nào đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh đâu, Thời Kính Chi lập tức xốc tinh thần hỏi Diêm Thanh đủ chuyện, chỉ thiếu nước lật tung gia phả thôn thôn Tức lên. Diêm Thanh trả lời gọn gàng đâu ra đấy, có điều không nghe ra sự lưu luyến quê hương trong giọng nói cậu ta.

Doãn Từ cũng chưa từng nghe nói tới thôn này, nhưng y biết núi Tung Vụ.

Núi Tung Vụ cực kỳ đồ sộ, tây có Vĩnh Thịnh, đông giáp châu Tê, nam thì là địa bàn của Lăng giáo. Còn dư phía bắc cheo leo hiểm trở, vách đá vắt vẻo dựng đứng, đất đai lại cằn cỗi, nên cơ bản không có người ở.

Từ châu Tê đi Vĩnh Thịnh, phải vòng một vòng lớn qua hướng bắc.

Khéo ở chỗ quỷ mộ ở khá gần núi Tung Vụ. Ngoảnh lại là hướng tây nam, có thể đâm thẳng vào núi Tung Vụ. Dựa vào cách nói của Diêm Thanh thì cậu ta biết một con đường tắt- miễn là họ chịu đi đường hiểm trở và sẵn sàng chịu khổ, thì ba bốn ngày là sẽ đến Túc Trang.

Đã xác định mục tiêu, với lòng cầu sinh khắc khoải của mình, Thời Kính Chi liền dẫn đội chạy xuyên đêm. Ba người đi đến khi mặt trời đỉnh đầu thì mới nghỉ ngơi trong rừng núi.

Nơi này ở ven sông. Nước sông trong thấy đáy mà chưa hoàn toàn đóng băng, quả thích hợp đặt chân.

Vừa mới xuống quỷ mộ, lại thêm một miệng ăn, thành ra đồ ăn trong bao không còn thừa nhiều lắm. Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ với vẻ tha thiết: "Đồ nhi ngoan, vi sư muốn ăn cá, hoặc là gà rừng."

Còn biết chọn món nữa cơ đấy.

Tuy nhiên núi rừng vào đông khó kiếm nổi trái cây, chỉ có thể đi săn lấy thịt. Đã mượn xuất thân trên núi thì y cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình.

Doãn Từ đứng dậy: "Người tập võ không ngại lạnh, sư tôn đi bắt cá. Ta đi tìm gà với thỏ rừng, còn Diêm Thanh nhặt củi khô về nhóm. Lát nữa ta nấu cơm cho các ngươi."

Một canh giờ sau.

Doãn Từ xách ba con gà rừng trở về, mới ngẩng đầu đã thấy tên sư phụ đang làm bộ đáng thương- Thời Kính Chi ngồi bên bờ sông dùng nội lực hong khô quần áo, hơi nóng phừng phừng khắp cả người, trông chẳng khác một chiếc bánh bao mới ra lò là mấy.

Doãn ma đầu đặt câu hỏi hóc búa: "Sư tôn, cá đâu?"

Thời bánh bao bi thương chỉ vết đỏ trên quai hàm: "Ta bắt được một con cá lớn, nào ngờ... khụ, nó suýt thì tát ngất cả ta."

Khóe miệng Doãn Từ giật một cái: "Không có cá thì thôi vậy, gà thôi đủ rồi."

Phải, sư phụ gà mờ sở hữu nội lực kinh người nhưng chẳng có mấy kinh nghiệm thực chiến, tương tự, kinh nghiệm sinh tồn cũng không được bao nhiêu. Hắn đã xem nhẹ con cá nên giờ bị nó vả bay cả danh dự.

"Ngươi cười ta." Thời Kính Chi rầu rĩ nói.

"Nào có, sư tôn nhìn nhầm rồi."

"A Từ..."

Hai người đang ồn ào dở thì Diêm Thanh quay lại. Sau khi thấy chiến lợi phẩm của cậu ta, hai thầy trò đồng thời im phăng phắc.

Diêm Thanh cõng một bó củi khổng lồ và kéo lê một con lợn rừng loắt choắt. Cổ cậu ta nhễ nhại bùn đất và mồ hôi, hiển nhiên đã chiến một trận ra trò.

Nhận ra ánh mắt kinh ngạc của hai người, cậu ta hổn hển giải thích: "Gặp lúc nhặt củi, nên thử bắt."

Thời Kính Chi đờ đẫn: "Phái Thái Hành huấn luận cả cái này à?"

"Hồi bé có người dạy ta." Diêm Thanh cười ngại ngùng, "Ta không biết sơ chế, vẫn phải làm phiền Doãn huynh đệ rồi. Ấy, không có cá sao?"

Thời chưởng môn hết nhìn gà trong tay Doãn Từ lại đến nhìn lợn trong tay Diêm Thanh, cuối cùng hắn nói: "Chưởng môn ta bỗng không muốn ăn cá, chúng ta không nên xa xỉ quá giữa một vùng hoang vu thế này. Ngày khác hẵng tính vậy."

Chắc chắn Trang đại sư không tưởng tượng có một ngày, vào một trăm năm sau, danh tác của mình lại bị đem ra gϊếŧ gà mổ lợn- Doãn Từ rút kiếm Điếu Ảnh rồi xử lý thú săn một cách thuần thục.

Ba con gà được nhồi đầy hương liệu phơi khô, xát muối, và được hun khói bằng cành thông trước khi nướng. Doãn Từ nhuần nhuyễn chia thịt lợn thành những khối thịt chỉnh tề. Y tiếp tục hun khói phần sườn rồi xào hương liệu và muối trên một tấm đá, xong xuôi lại dặn Diêm Thanh đun nước, làm sạch ruột non để lát làm ít lạp xưởng coi như lương khô.

Mùi thịt nướng thơm nức mũi, lớp mỡ vàng óng nhỏ xuống lửa phát ra những âm thanh lách tách, lèo xèo.

Diêm Thanh lấy làm nể phục: "Không hổ là xuất thân thợ săn, ta còn tưởng dùng kiếm sẽ ngượng tay chút..."

Doãn Từ không ngẩng đầu: "Chỉ cần nắm rõ phần giao xương thịt thì tay không cũng lóc thịt được."

Thời Kính Chi rốt cuộc cũng dời mắt khỏi con gà nướng, như đang chiêm nghiệm điều gì.

Tuy nhiên đến lúc vào bữa, hơi thở đứng đắn hiếm hoi trên người hắn lại tan thành mây khói.

Thời chưởng môn gặm gà ngập họng, tay còn nắm miếng sườn heo: "Diêm Thanh, ngươi có mắt quỷ mà sao không vào Lăng giáo? Nếu lúc nãy ngươi mở mắt, Trịnh Phụng Đao tuyệt đối không dám tấn công ngươi."

Diêm Thanh ăn hùng hục: "Ta thà chết cũng không muốn dính dáng đến Lăng giáo."

"Tại sao?"

"Người ma giáo rặt một đám điên, giáo Xích Câu tôn thờ Túc Chấp, Lăng giáo thì cuồng nhiệt với dòng máu họ Diêm. Một nô bộc như ta không hiểu chuyện giang hồ. Dù vào Lăng giáo đạt được địa vị cao, thì cũng chỉ có thể làm được bù nhìn, trong khi kẻ thù mọc nhiều thêm vô số."

"Nói đến 'lợi' thì chỉ lợi ở chỗ được ăn no, để rồi còn phối giống như súc vật với các thiếu nữ vô tội bị bắt vào."

Diêm Thanh càng nói càng thấy ấm ức.

"Chẳng thà làm một dân lành. Vừa có thể làm việc nuôi mình một cách chính đáng, vừa có thể ở bên người mình yêu cả đời."

Doãn Từ: "..." Thằng bé này đúng là có thực dụng, nhưng lạ biết nhìn nhận vấn đề rất minh mẫn.

Châm chọc làm sao. Diêm Thanh là hậu duệ có tiềm năng nhất của nhà họ Diêm trong số những người y từng gặp, tiếc rằng cậu ta chẳng có hứng thú gì dành cho Lăng giáo.

Thời Kính Chi cũng lấy làm hài lòng về câu trả lời của Diêm Thanh. Lúc lên đường sau khi đánh chén no nê, hắn còn cõng giúp Diêm Thanh không ít lạp xưởng và thịt hun khói.

Với con lợn rừng này, ba người không sợ thiếu đồ ăn. Bọn họ trẻ trung khỏe mạnh, lại có võ công căn bản nên đi đường khá nhanh. Tròn hai ngày sau, phái Khô Sơn đã tìm được thôn Tức.

Chẳng qua tình trạng của thôn Tức có vẻ quái dị.

Thôn trang lẳng lặng nằm giữa mịt mù trời tuyết, không thấy khói bếp, mà hoa màu cũng bị tuyết dập tan tành. Trái lại, nhà cửa được bảo quản rất tốt, dưới hiên treo đầy thịt muối và cá khô, gạo trong ang còn mới, trên bếp có cơm canh đã lạnh.

Gia súc trong chuồng đã lạnh cứng từ lâu.

Mà người dân cứ như không dưng biến mất.

____________

Tác giả có lời:

Xét đến việc Doãn ma đầu tuy biết nhiều thứ nhưng lại không biết sinh con... thế nên lời thề của Thời hồ ly ứng nghiệm luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment