Tiễn Thần

Chương 54

Doãn Từ không kéo Thời Kính Chi thì thôi, chứ giờ y vừa vung tay, bụi gai giăng kín đất đã lập tức tản ra tán loạn. Doãn Từ thả tay theo phản xạ, đám bụi gai lại tới tấp quay về.

Doãn Từ: "..."

Vành mắt còn đỏ ửng mà Thời Kính Chi vẫn cố làm bộ ung dung. Tiếc rằng trận Phật Tâm công chính nghiêm minh, chẳng chừa cho hắn chút mặt mũi nào. Tâm cảnh của Thời Kính Chi lung lay như nhành liễu bơ vơ trước gió. Tâm ma cũng theo đó bồng bềnh, biến hóa tương đối bộc trực.

Doãn Từ bỗng có cảm giác đây không phải bụi cây gai sinh ra bởi tâm ma, mà phải là cái đuôi cáo của Thời hồ ly mới đúng.

Doãn ma đầu xưa giờ vốn là người vô tâm vô tư. Nên khi suy nghĩ ấy xoẹt ngang qua đầu, y cũng thẳng thắn phá lên cười thành tiếng. Thời Kính Chi đứng sững như bị sấm sét giáng xuống đầu, biểu cảm yếu ớt trên khuôn mặt còn chưa kịp tan đi đã bị ép đổi thành "Sao ngươi có thể như vậy được cơ chứ".


"Quan tâm ta đến vậy sao?" Doãn Từ cười hỏi.

Cái vẻ bi thương oanh liệt đã bừng bừng nổi lửa thành khí thế khắp mình Thời Kính Chi, mỗi tội gặp phải Doãn Từ sừng sững như trời, thành ra chúng lại cụp đuôi nằm bẹp hết. Thở phì phò, Thời Kính Chi giấu tay vào tay áo một cách đầy giận dỗi.

Sau đó hắn phải đấu tranh tư tưởng ít lâu, tự vuốt mình xuôi xuôi bớt chút rồi mới gượng gạo hỏi: "A Từ, tâm ma của ta, rốt cuộc ngươi... ngươi nghĩ thế nào?"

Chủ động thổ lộ tâm tình làm Thời Kính Chi không giấu nổi cảm xúc hồi hộp và hoang mang.

Nhưng Doãn Từ vẫn giữ nguyên cái điệu bộ thấy chết không sờn, chỉ khác ở chỗ lần này y trả lời tương đối đàng hoàng thay vì trêu ghẹo hắn: "Mọc khá đấy, trông rất có sức sống, làm người ta phải khao khát."

Thời Kính Chi: "..." Hắn bắt đầu muốn đổi đồ đệ, giờ có phải muộn quá rồi không?


Thấy sắc mặt hết trắng lại xanh của hắn, Doãn Từ không nín nổi cơn buồn cười: "Ta còn nghĩ thế nào được chứ? Hận yêu quyết liệt thế này sư tôn nên giãi bày hơn là giấu kín, nghĩ thông được mới tốt."

Thời Kính Chi và tâm ma của hắn đồng loạt thở phào, cuối cùng đám cây gai cũng ngoan ngoãn nằm yên.

Ai ngờ Doãn Từ chưa nói hết, y cố tình bổ sung: "Có điều tính cách thật của sư tôn đáng yêu hơn ta nghĩ."

Trái tim vừa lọt thỏm xuống bụng của Thời Kính Chi lại bị lời khen ngợi này kéo lên cổ họng. Hồi lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp: "Nói linh tinh gì thế... việc quan trọng bây giờ là đi tìm yêu chủ."

Tuy nhiên hắn lại lén lút thò tay ra khỏi tay áo.

Doãn Từ cười chán chê rồi nghiêm mặt: "Ban nãy ta lần theo yêu khí từ nhị vị yêu chủ mà Tô Tứ Diêm Thanh dẫn ra, thì đến được vách đá, nhưng vẫn không thể xác định vị trí chính xác của chúng, điều này khá lạ. Tâm ma vốn là thân ngoài thân, vậy mà bụi gai của sư tôn lại ùn ùn kéo đến, giăng khắp nơi như mạng nhện, chúng ta có thể lợi dụng chính ưu thế này."


Thời Kính Chi lập tức hiểu ý đối phượng: "Đi, đưa ta đến chỗ vách đá."

Tâm ma của Thời Kính Chi khá giống với Bạch gia- không nối liền cơ thể, nên không bó buộc hành động của hắn. Chẳng qua cây bụi mọc đầy, gai nhọn chi chít, thi thoảng còn nhúc nhích mấy cái làm cho đường xá trở nên hiểm trở vô cùng. Thời Kính Chi vốn định xách cổ Bạch gia theo cùng, nào ngờ tay ngỗng yêu này cứ thế nằm ì bên cạnh Tô Tứ đã hôn mê, dỗ sao cũng không chịu bám gót.

Do đó hắn chỉ đành bỏ cuộc và cùng với Doãn Từ tiến về phía trước.

Cảnh tâm ma đã bị phá bỏ, bầu trời trở lại với vẻ ngoài trong xanh. Phía bên kia, vách đá phủ đẫm sương mù, núi Hồi Liên mịt mờ tiên khí hiện lên sừng sững và uy nghiêm.

Doãn Từ đứng yên lặng bên mé núi và chau mày cảm nhận chốc lát, tiếp đó y chỉ về một hướng: "Đầu kia nồng yêu khí nhất, nhưng rất phân tán, khó đoán chắc được."
Thời Kính Chi hiểu ý đối phương. Hắn cũng sẽ không đến thăm dò bừa bãi- hư ảo không có điểm đặt chân, một khi phán đoán sai, lại đồng thời bị yêu chủ phục kích giữa không trung, thì sẽ thành hối mà không kịp.

"Để ta đi, ta làm đám cây gai lan rộng, bao trùm lên khắp vùng xung quanh là được.

Doãn Từ lắc đầu: "Người mới sinh tâm ma, tâm trạng bất ổn, tốt nhất đừng dùng hết sức. Ta có tâm ma của bản thân phụ trợ, người chỉ cần truy tìm vị trí tương đối của chúng là được."

Giọng Doãn Từ ẩn chứa sự bao dung một cách tự nhiên. Nếu là ngày trước thì Thời Kính Chi sẽ đâm lòng nghi ngờ, rồi mổ xẻ, phân tích. Tuy nhiên hiện giờ hắn đã ngừng nghĩ ngợi, mà hắn cũng khá hưởng thụ cảm giác tiếp nhận hoàn chỉnh này.

Thời Kính Chi hít sâu mấy hơi, chống chọi với cái đầu đau nhức, hắn phóng mười mấy cây gai tâm ma về khoảng không ngoài vách đá. Giác quan của thân ngoài thân không thua gì cơ thể thật, cây gai bắn ra, Thời Kính Chi lập tức cảm nhận được yêu khí kề sát một cây gai của mình.
"A Từ, tiến lên ba mươi lăm bước rồi sang trái mười hai bước!"

Để đèn đầu lâu ở mé đá, Doãn Từ phi thân vào giữa không trung. Kiếm Điếu Ảnh vung lên như gió bão, vạn vật trong phạm vi năm bước chân đều bị cuốn vào. Không lâu sau, một tiếng hét thảm vang lên giữa luồng gió kiếm. Hai tay yêu vật chậm rãi hiện hình.

Khoảng không ngoài vách núi không có bất cứ thứ gì để mượn lực. Doãn Từ không thể nán lại vô cớ giữa không trung, yêu vật chưa hiện hình toàn diện y đã nhảy trở về nương theo sợi dây xích.

Hắc hỏa trong đèn đầu lâu thậm chí còn không rung.

Bị thương, yêu chủ hiện hình, lúc này hai người mới thấy rõ hình dạng của chúng.

Không hổ là yêu vật bảo vệ núi Hồi Liên, tính cả tham chủ thì trong ba yêu không một ai là mãnh thú. Phía ngoài mé đá, một bục đá ẩn hình đang trôi lơ lửng, trên bục đá là một trâu và một khỉ.
Ngưu yêu mờ mờ ảo ảo, thoạt trông giống một hình bóng nhạt màu, khá tương đồng với những bóng tay đen trên cơ thể Doãn Từ. Phải nhìn đăm đăm mới thấy đúng phần nhỏ thân thể của nó, tại đúng điểm mà ngươi tập trung vào. Những bộ phận cận và thuộc điểm mù của mắt sẽ tản đi như mây mù, nếu cố gắng muốn nhìn thì sẽ chỉ nhức đầu vô ích.

Nói ngắn gọn, không thể quan sát trực quan. Yêu khí đã tan, nên đoán chừng chuyện này là do đặc tính của nhị yêu tác quái.

Nộ phủ mắt mi, không thể nhìn đại cục, đây hẳn là sân chủ.

Si chủ thì dễ nhìn hơn- hầu yêu ngồi trên lưng trâu, trái phải mỗi bên một mặt, bốn con mắt mọc lệch, vẫn nằm chính diện đầu lâu và đang lạnh lùng nhìn sang. Hai cái miệng nhe răng, phát ra những tiếng rin rít.

Thấy tung tích bại lộ, nhị yêu lập tức chạy trốn, lại tan biến giữa không trung. Lần này chúng không thể dùng thuật ẩn thân, nên nói đúng ra là chúng không biến mất hẳn, mà giống chạy vào một hang động vô hình.
Doãn Từ và Thời Kính Chi đưa mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, Doãn Từ ôm Thời Kính Chi rồi nhảy thẳng lên bệ đá ẩn hình. Máu yêu chủ còn đọng trên bệ đá, thoạt nhìn, hình như có mấy giọt máu còn đang chuyển động một cách vô căn cứ, nom rất quái dị.

Bệ đá di chuyển loạn xạ, song Doãn Từ cũng đã ghi nhớ vị trí cửa động. Y kéo xích bóng tay và nhìn sang Thời Kính Chi: "Sư tôn sẵn sàng chưa? Nếu người cần nghỉ ngơi thì chúng ta có thể chờ thêm chốc lát."

Thời Kính Chi nhìn chằm chằm vị trí nhị yêu biến mất, nói dứt khoát: "Đuổi theo."

Doãn Từ mỉm cười, rồi nhảy vút lên cao.

Khinh công của y vững hơn Thời Kính Chi rất nhiều, dù bệ đá có rung lắc điên cuồng thì y vẫn có thể nhảy thẳng qua "cửa hang" ẩn hình kia.

Thời Kính Chi vô thức siết chặt hai tay, áp sát nhau, hai người va thẳng vào hư không.
Chẳng qua ngay một giây sau, sắc trời và cảnh núi rừng đã hoàn toàn biến mất, họ rơi vào bóng tối lạnh băng rồi chạm chân xuống nền đất vững chãi.

Trong bóng tối vô tận là một không gian riêng biệt. Doãn Từ thả Thời Kính Chi và lần mò xung quanh, nhưng chỉ thấy toàn nham thạch sần sùi và lạnh lẽo.

Dưới chân là đất sét cứng rắn, bốn phía là bốn bức tường nham thạch. Dường như hai người không nhảy vào khoảng không ngoài mé đá, mà rớt xuống một cái hang tù túng.

Hang động im phăng phắc, chỉ có một tia sáng ở cửa hang tít đằng xa. Trận pháp phân biệt người và yêu, không thấy nhị chủ sân si nên chắc hẳn chúng không bị nơi này kìm hãm, đã chạy trốn từ lâu.

Thời Kính Chi xông về phía cửa hang. Bên ngoài là một không gian mênh mông và trắng xóa những tuyết. Hắn cẩn thận đưa tay, thử chạm vào gió tuyết bên ngoài, nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì.
Là ranh giới của pháp trận.

Thời Kính Chi quay đầu nhìn phía sau lưng Doãn Từ. Cây gai quấn quanh hông hắn đã biến mất, bóng tay trên người Doãn Từ cũng bốc hơi.

Hít sâu một hơi, hắn quả quyết nêu nhận xét của mình: "Tâm ma biến mất, chúng ta không còn ở trận Phật Tâm. Xem ra có kẻ đã lập ra một pháp trận nhỏ ở nơi đây, hai trận này không tương thích lẫn nhau."

Doãn Từ nhìn Thời Kính Chi chốc lát, đoạn tiếp lời: "Phải. Pháp trận kích thước nhỏ thế này hẳn phải là tác phẩm của một người... Mà điên cuồng đến độ dám táy máy tay chân giữa trận Phật Tâm, thì chúng ta chỉ biết có một vị mà thôi."

Thời Kính Chi tựa lên vách động trong lo lắng: "Vậy là đã lấy trộm tinh khí từ trận Phật Tâm, nhưng gã không để lại lời nhắn gì à?"

"Nghĩa là gã muốn truyền đạt nhiều manh mối đấy, đây là chuyện tốt." Doãn Từ ngồi xuống và duỗi người tại chỗ.
Pháp trận nhỏ đã bị kích hoạt ngay khi họ bước vào. Dù do Diêm Bất Độ tạo ra, nhưng hiếm được một lần pháp trận không nhiễm sát ý, nói chung vẫn an toàn.

Chỉ là ảo ảnh mà cái lạnh trong trận lại là thật. Có lẽ là để bảo toàn pháp trận nên không còn tâm ma mà Thời Kính Chi vẫn bị áp chế một phần nội lực. Hắn đứng hà ra hơi trắng chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tiến đến cạnh Doãn Từ.

"Có thể cho ta dựa một tí được không? Ta hơi sợ lạnh."

Hắn hỏi một cách vô cùng lễ phép.

Doãn Từ luôn mềm lòng trước điệu bộ này của hắn, y dịch chuyển chỗ ngồi đôi chút: "Không cần khách khí vậy, lại đây."

Thời Kính Chi mới mọc tâm ma nên rất mệt mỏi. Hắn lại gần Doãn Từ, dè dặt ôm y, tựa thân trên lên người y, rồi lập tức lim dim nhắm mắt.

Doãn Từ thoải mái ôm lấy hắn, đoạn vừa nhỏ giọng dẫn dắt Thời Kính Chi ổn định khí, vừa đăm đăm nhìn cửa vào hang động.
Diêm Bất Độ tốn công tốn sức thế này cũng không thể chỉ là để dụ người ta vào cho người ta chết rét được.

Quả nhiên, không bao lâu sau, một bóng người loạng choạng vọt vào hang động.

Người này mặc đồ đỏ nhạt, máu và sương tuyết đọng đầy trên bộ áo lông chồn. Một cánh tay của gã mềm oặt, hiển nhiên đã bị trọng thương. Nhìn từ xa, tẩu thuốc hồng ngọc gài bên hông gã trông quen đến mức làm người ta phát cáu.

Doãn Từ vội gọi hồ ly mơ màng dậy: "Đến rồi."

Chỉ trong vỏn vẹn thời gian hai nén nhang ngắn ngủi, Thời Kính Chi đã vùi mặt lên vai Doãn Từ mà mơ được cả tá giấc mơ vụn vặt. Bây giờ bị đánh thức bất ngờ, hắn nhất thời hoảng hốt, suýt thì nhảy cẫng cả lên: "Cái gì? Cái gì đến?"

Giọng hắn không nhỏ, nhưng Diêm Bất Độ đằng xa lại chẳng có vẻ gì là nghe được.
Diêm Bất Độ híp mắt, xé áo, xử lý vết thương. Sau khi cố định đoạn xương gãy, gã tựa lên vách tường và thở dài nhẹ nhõm.

Tiếp theo gã cột tóc, đuôi tóc tán loạn dán lên làn da tái nhợt khiến gã trông diễm lệ hơn bình thường. Chẳng qua diễm lệ trên người Diêm Bất Độ thì cũng chỉ tổ làm tăng mùi nguy hiểm.

Diêm Bất Độ không ngồi im lâu. Chưa tới một chung trà, gã đã chợt nhíu mày, bụm miệng, rồi hộc máu.

Thời Kính Chi, Doãn Từ: "..." Sao mà cảnh này, trông quen thế nhỉ.

Hộc máu xong, gã bình thản nắm vốc tuyết lau sạch máu dính trên tay. Sau đấy gã bọc lông chồn, toan nhắm mắt nghỉ ngơi... chẳng qua cứ nghỉ ngơi được một lát là gã lại phải quay đầu hộc máu.

Biểu cảm của Doãn Từ trở nên quái dị: "Gã bị bệnh này? Ta chưa từng nghe nói."

Thời Kính Chi cũng tập trung; "Ta cũng chưa từng thấy có bất cứ số sách nào ghi lại. Có thể do Lăng giáo tôn thờ sức mạnh nên không muốn thừa nhận thánh giáo chủ nhà mình mắc bệnh chăng... Hoặc có thể gã cố nhịn trước mặt người ngoài, ta cũng có thể nhẫn được lúc cần thiết."
Diêm Bất Độ hết ngủ lại nôn, hết nôn lại ngủ, cứ thế ít lâu, cuối cùng sắc mặt gã cũng hồng hào hơn chút. Về sau dường như đã ngủ chán, gã uể oải quay đầu ngắm tuyết ngoài cửa động.

Thời Kính Chi quan sát một hồi thì lại bắt đầu làm gà mổ thóc. Chẳng ngờ, người đánh thức hắn lần này không phải Doãn Từ, mà là Diêm Bất Độ.

"Nếu đã đến, thì đừng ngại vào ngồi."

Diêm Bất Độ cất giọng lười biếng, sự tàn bạo còn nguyên trong giọng gã, không hề bị pha trộn bởi vẻ ốm yếu. Gã tiếp tục chào hỏi người ngoài động.

"... Đại sư Không Thạch, thời tiết thế này mà ngài còn muốn bắt ta rời núi ngay lập tức hả?"

______

Tác giả có lời:

Diêm Bất Độ rút dây cắm pháp trận của các hòa thượng, ngắt mất nguồn điện vốn để dùng cho máy quay phim

Thời hồ ly: Phải làm sao phải làm sao, vào đời nguy hiểm quá, mở rộng cánh cửa lòng thật là khó quá đi.
Doãn ma đầu: Đáng yêu

Bình Luận (0)
Comment