Bình Cái không ngờ Tử Nguyên còn một chiêu này, vội phòng bị sau lưng. Chỉ thấy Tử Nguyên ném ra một xấp phù lục màu xanh, hoá thành hai mươi lăm thanh phong nhận, phóng về Bình Cái.
Bình Cái thấy vậy thì trợn mắt há mồm, vội vàng điều khiển bức tường kim loại đỡ phong nhận. Vung đao, tế ra phi châm đón đỡ Mộc Thương cùng Hoả Diễm đao.
"Rắc rắc". Bức tường kim loại hiện ra một vài vệt nứt nhỏ. Phong nhận cũng từ đó tiêu thất trong hư không. Bình Cái chưa kịp vui mừng thì từ sau lưng, sáu đạo lôi điện màu tím bỗng bắn tới. Bình Cái không kịp phòng bị, chỉ kịp vận lên pháp lực hộ thân bảo vệ các bộ vị yếu hại.
"Ầm ầm".
Lôi điện loé lên chói mắt. Khi biến mất, hiện ra thân ảnh Bình Cái nằm tơi tả dưới đất không còn cử động, máu me be bét, nếu không phải thần thức Tử Nguyên đảo qua cảm nhận được tim hắn vẫn còn đập yếu ớt, thì nhìn sơ qua còn tưởng hắn đã chết.
Cũng do Tử Nguyên nương tay, không muốn cố ý hạ sát. Hắn không thích động một chút là giết người. Xác định đối phương đã vô hại thì có thể bỏ qua.
Một bên Tú Linh và Tẫn Băng miệng nhỏ há tròn có thể nhét vừa quả trứng gà, phong cách chiến đấu của Tử Nguyên quá đặc biệt, phù lục mà hắn liên tục ném ra như bạc vụn không tiếc.
Tử Nguyên lại bên thân Bình Cái, lấy ra Trữ Vật Phù của hắn. Từ trong đấy lấy ra trường kiếm trắng như tuyết, cảm nhận được lực lượng khủng bố nội liễm bêm trong thì mừng thầm. Có thể nói đây là thu hoạch lớn nhất của hắn trong chuyến đi này, ngoài pháp khí phi châm kia của Bình Cái.
Trên sống kiếm ngay phía trên kiếm có ba chữ : Xuy Tuyết Kiếm.
"Kiếm tốt". Tử Nguyên một thân kiếm pháp cao thâm, nhạy cảm với kiếm, cầm đến thanh kiếm này liền cảm nhận được đây là một bảo kiếm.
Ngay khi hắn đang vui vẻ quan sát Xuy Tuyết Kiếm, Bình Cái vốn tưởng đang bất tỉnh bỗng nhiên vùng dậy, lấy tốc độ bất khả tư nghị phi thân về hướng ngược lại, chớp thời cơ chạy trốn.
Tử Nguyên cũng không rõ Bình Cái dùng biện pháp gì mà tốc độ bất ngờ kinh khủng như vậy, qua vài hô hấp, thân ảnh hắn đã biến mất sau ngọn núi.
Tử Nguyên liền cảm thấy buồn cười. Bất quá phản ứng của Bình Cái cũng có thể hiểu được. Hắn không muốn giết đối phương. Bình Cái đã là đèn cạn dầu. Với thương thế của hắn, chỉ sợ sau này khó có thể mà tu luyện lại tu vi như cũ.
Tử Nguyên thu Xuy Tuyết Kiếm cùng phi châm, trường đao, bức tường kim loại đã biến thành quả cầu kim loại không có ai điều khiển rơi trên mặt đất vào. Mắt chuyển dời về phía Tú Linh và Tẫn Băng.
Tú Linh và Tẫn Băng vốn thân thể hư nhược ngồi dưới đất đã đứng thẳng dậy từ lúc nào. Tay đặt trên túi trữ vật, giữ khoảng cách nói : "Cảm ơn đạo hữu tương trợ, nếu không tỷ muội ta đã bị gian hại".
Tử Nguyên thấy hai nữ một bộ đề phòng sắc lang thì cười thầm. Ai, vừa gặp hai sắc lang xong, cũng đừng đem ta trở thành sắc lang chứ.
Hắn cũng không nói toạc ra :"Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi. Thanh Xuy Tuyết Kiếm này ta thu, nhị vị cô nương không có ý kiến chứ?".
"Chúng ta không có ý kiến. Đoạt đến pháp khí này cũng là thần thông đạo hữu cao cường". Tú Linh và Tẫn Băng cũng thức thời, vừa được người ta cứu xong, mở miệng đòi lại đồ không đúng lắm. Mà cho dù đòi cũng không được, có khi gây ác tâm cho đối phương, trở mặt làm ra chuyện gì bất ổn thì không xong.
"Đúng, hai vị có thông tin gì của Trúc Cơ Thảo hay Huyền Nhan Quả trong bí cảnh này hay không?". Tranh thủ thời điểm vừa có ân, nhân tình còn dâng cao, Tử Nguyên liền hỏi.
Nghe Tử Nguyên bất ngờ hỏi, hai nàng cũng là sững sờ, bất quá cũng không tiện tò mò truy hỏi :"Trúc Cơ Thảo thì không, bất quá Huyền Nhan Quả thì chúng ta có, bất quá thông tin không quá rõ ràng".
Tử Nguyên nghe vậy đại hỉ, có thông tin liền tốt, dù là không rõ ràng còn hơn đánh bậy đánh bạ xông loạn trong bí cảnh này.
Một lúc sau, Tử Nguyên cáo biệt nhị nữ, vừa phi hành vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Huyền Nhan Quả muốn đoạt tới tay e rằng có chút khó khăn.
Căn cứ vào thông tin được cung cấp, có hai lối dẫn tới Huyền Nhan Quả. Một là cách đây phía Tây khoảng ba mươi dặm, có một ngọn Thái Nhan Sơn, có thể sẽ xuất hiện Huyền Nhan Quả. Bất quá trên núi có một loại yêu thú, Thái Báo Yêu, tu vi phần lớn là Luyện Khí Hậu Kỳ, nghe đồn cũng có Trúc Cơ Kỳ, bất quá chưa ai kiểm chứng.
Tử Nguyên nghĩ chưa ai kiểm chứng liền tốt. Vậy chứng tỏ lời đồn phần lớn là thật. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ tới đó gặp Thái Báo Yêu Trúc Cơ Kỳ còn toàn mạng a.
Bất quá, một số tu sĩ thiên tài kinh diễm của các gia tộc, tông môn lớn có biện pháp giữ mạng trước yêu thú Trúc Cơ Kỳ, nhưng cũng không phải an toàn hoàn toàn. Phải nói cách một đại cảnh giới hoàn toàn khác một tiểu cảnh giới.
Cách thứ hai là có thể tìm các tu sĩ khác trao đổi. Tử Nguyên nghĩ cách này có vẻ dễ dàng và nhanh nhất, nhưng thực chất tiềm ẩn nhiều biến số. Tu sĩ nhân loại có khi còn đáng sợ hơn những loại yêu thú kia. Đáng sợ hơn là mạch não linh trí lớn hơn nhiều, tham niệm cũng tương tự. Có bài học tu sĩ Thiên Huyết Điện cùng Bình Cái, Tử Nguyên không thể không đề phòng.
Vậy thì trước cứ tới Thái Nhan Sơn trước đi.
Tử Nguyên sau khi quyết định liền xác định phương hướng Thái Nhan Sơn, đổi hướng phi hành.
Sắc trời bây giờ đã ngả đêm tối. Cũng không biết tại sao trong bí cảnh này lại phân biệt ngày đêm. Bí cảnh này là một phiến không gian khác? Nếu vậy có thể sớm đã bị người ta tìm tới. Nói đây là một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài? Cũng khó mà giải thích, vì trong này có ngày đêm.
Chẳng lẽ không gian này hổng phía trên nên có thể nhìn thấy tinh thiên?
A không đúng nha. Nhìn bí cảnh này thiên tinh cùng mặt đất dường như không có dấu hiệu chia cắt.
Xuy xuy. Tử Nguyên liền khu trục những suy nghĩ linh ta linh tinh khỏi não hải. Dù là sao cũng không có liên quan đến hắn.
Bất quá, cũng không biết thông tin Tú Linh và Tẫn Băng kia cung cấp có chính xác hay không. Dù mình cứu hai nữ khỏi lệ tràng, nhưng cũng không thể không đề phòng, dù sao tâm nhân khó đoán. Tuy tỷ lệ hai nữ lừa gạt là thực nhỏ đi.
Lại nói, dù là sao cũng không quan trọng. Cứ đến Thái Nhan Sơn quan sát trước rồi tính.
A! Tử Nguyên vỗ trán. Dường như hắn cũng quá vội vã rồi. Dù bây giờ là tu sĩ, nhưng hành động một thời gian dài như vậy tinh thần cũng có chút mỏi mệt.
Tử Nguyên phóng xuống ngọn núi phía dưới. Hắn nên tĩnh toạ nghỉ ngơi một chút, để thần thức và cơ thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Nếu để cơ thể mỏi mệt này gặp phải cường địch cũng không tốt chút nào.
Hắn vì lý do an toàn, liền tìm một tòa thạch động kín đáo định nghỉ tạm một đêm, sau đó ngày mai lại phi hành tới Thái Nhan Sơn.
Tòa thạch động này, nằm ở giữa sườn núi, phía trước còn có lác đác mấy đống đá chặn cửa động, từ bên ngoài không cách nào dễ dàng phát hiện, Tử Nguyên cũng là vừa may mới có thể chui vào bên trong.
Sau khi ăn chút gì đó, hắn liền khoác áo tựa lên vách đá bắt đầu vận công dưỡng thần, thời gian bất tri bất giác đã đến quá nửa đêm, vào giữa lúc buồn ngủ sắp ngủ, bất chợt nghe thấy thanh âm dị động phía ngoài.