Người đăng: Cons
“… … … Ừm bắt đầu thôi.”- Giao Lan Lăng bừng tỉnh sau một lúc trầm tư. Giọng nàng có chút gì đó kiên định như là “bị dồn vào bức đường cùng và phải liều chết để cầu sinh”.
Tiểu Cẩu nhìn nàng, tung tung con dao băng hàn trong tay lên vài vòng:
“Vậy ta phải bắt đầu từ đâu?”- Con dao này nhìn vậy mà nhẹ, hắn cảm giác cầm rất sướng tay.
“Giao long không thể tự sinh sản. Đây là chính là cách mà thiên địa này đang vận hành. Mẹ con chúng, chỉ có một được phép sống.”
“Ớ. Ta tưởng ngươi muốn ta đỡ đẻ cho nó?”-Tiểu Cẩu giật mình, đánh rơi con dao găm xuống đất. “…Đúng vậy. Chẳng còn cách nào khác ngoài phá bỏ con ấu giao này.”
“KHÔNG! Ngươi nói cái quái gì vậy?”- Tiểu Cẩu đột nhiên nổi cáu.
Giao Lan Lăng ôm con giao long đầy trìu mến và thân thương, miệng nàng thì thào:
“Đáng tiếc là cả ta và ngươi đều không biết gì về độc dược. Nếu không ta sẽ không sử dụng cái cách này. Nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác.”
Câu trả lời của nàng khiến cho Tiểu Cẩu giật mình, nổi hết cả da gà. Vội vàng cười gượng gạo:
“…ha ha. Ngươi là đang đùa ta đúng không? Sao tự nhiên có mấy cái suy nghĩ đó chứ? Hay l--”
“Con ấu giao này không được phép tiếp tục phát triển. Nếu không tính mạng của cả hai bọn chúng sẽ cùng gặp nguy hiểm”-Giọng của Giao Lan Lăng vẫn thiếu đi hơi cảm xúc. Nhưng ánh mắt nàng thì hoàn toàn ngược lại.
“Ý-ý ngươi là việc ấu giao động đậy làm con mẹ bị thương sao?”- Tiểu Cẩu đang vô cùng cần một sự đính.
“…”- Giao Lan Lăng chỉ lắc khẽ đầu.
Tay của Tiểu Cẩu run run. Đột nhiên hắn có cảm giác bất an.
“Ngươi đã chắc chưa?”- Tiểu Cẩu hỏi ngược lại một lần nữa. Nhưng lần này hắn không đợi cho Giao Lan Lăng đám lại mà tiếp tục chất vấn:
“Chẳng phải lúc trước ngươi đã nói là. Con giao long chịu tìm chúng ta giúp đỡ là do nó muốn con nó được sống sao? Rằng bản năng duy trì giống nòi của chúng là rất mạnh!”
“… Nhưng bản năng sinh tồn của chúng còn mạnh hơn? Nếu chúng ta không lấy con ấu giao ra bây giờ thì sau một thời gian nữa nó cũng sẽ chết thôi.”
“KHÔNG! Ý ta không phải như vậy. Chắc hẳn phải còn cách khác chứ! Bởi vậy mà ngay từ đầu con giao long này đã tìm tới chúng ta. Để chúng ta cứu được cả hai mẹ con nó… Đúng không?”- Tiểu Cẩu vẫn cứ cố gắng một cách lỳ lợm.
Giao Lan Lăng vẫn chẳng hề nhìn hắn, chỉ nhắm mắt vuốt ve con giao long đang mơ màng giống như là đang ôm ấp người thân của chính mình vậy.
“T-thật sự là không còn cách nào khác sao?”- Tiểu Cẩu không muốn tuyệt vọng.
“Không có.”- Câu trả lời thật chóng vánh.
Tiểu Cẩu nhìn Giao Lan Lăng với một vẻ nghi kị. Giao Lan Lăng cũng chẳng thèm tránh ánh nhìn của hắn.
“Ngươi có biết không? Ngoài đẻ mượn ra thì loài giao long còn có một đặc tính thú vị khác. Đó chính là tự phá thai. Đó giống như một cơ chế phòng ngự tự nhiên của những con giao long lớn tuổi. Một khi mà chúng không thể đẻ mượn mà ấu giao trong người đã đủ lớn thì thể nội của chúng sẽ tự tiết ra một thứ dịch dùng để đầu độc chết ấu giao. Rồi sau đó tiêu hóa cái xác… Cũng dễ hiểu mà đúng không. Cũng rất nhiều sinh vật ăn thịt con của chính chúng để sống tiếp…Vậy nên. Ngay từ đầu chúng ta đã chẳng cần phải lựa chọn.”- Giao Lan Lăng úp mặt và ôm chặt con giao long hơn nữa.
Tiểu Cẩu chỉ đứng ở đó như trời chồng. Hắn sốc, nên hắn chẳng thể nào nhìn được những hạt lệ còn chưa kịp chảy ra thì đã bị cuốn ngược trở lại của Giao Lan Lăng. Hắn chỉ xiết chặt tay, nhìn chằm chằm con dao băng hàn trong tay còn lại và cố gắng khước từ:
“Nhưng đó là quyết định của chính nó. Còn đây… đây là tước đoạt đi một sinh mạng mà chẳng có bất cứ lý do gì!”
Toàn bộ không gian bỗng chốc chìm trong im lặng. Mãi tới lâu sau thì Giao Lan Lăng mới lại lên tiếng:
“Sao lại không có lý do? Ngươi chẳng phải là một tán tu hay sao? Toàn thân giao long toàn là bảo. Ấu long lớn lên trong bụng mẹ thì càng là nguyên liệu cực tốt để luyện đan, chế thuốc. Và giờ thì có một con giao long đang nằm mơ màng ở đây. Sao ngươi lại bỏ qua một cơ hội còn dễ dàng và ít nặng nề hơn việc giết người đoạt bảo kia chứ?”- Giọng nàng đượm buồn mà mỉa mai.
“T-ta t-ta ta…”
Tiểu Cẩu bỗng cảm thấy toàn thân mình bất lực. Hắn đáng rơi con dao trên tay xuống, ôm đầu, lảo đảo bước lùi vào bước. Miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó. Cho tới phút cuối cùng thì hắn vẫn chẳng thể hét lên khẳng định rằng bản thân mình khác những kẻ thích quyết định ai được sống, ai chết một cách vô nghĩa đó. Bởi vì tận sâu trong hắn vẫn chưa từng quên, là dù có viện bất cứ cái cớ nào, thì hắn cũng là một trong số bọn chúng.
Rốt cuộc thì, hắn vẫn chẳng thể nào chạy thoát khỏi cái bóng tối đó.
Và thế là những suy nghĩ hối hận dần hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn cảm thấy rằng việc hắn cùng đồng ý cùng Giao Lan Lăng vào Lan Lăng Viên này là một sai lầm. Thậm chí cả việc Lão Cẩu làm với nàng ta, dù đó là điều gì thì cũng là sai lầm. Hai người bọn hắn chọn đi qua Giao Hà càng là một sai lầm lớn hơn nữa! Kể từ đó, việc hắn chọn lên Bắc Hoang để hoàn thành cái lời hứa đơn phương đó, cũng là… Không! Tất cả là tại Giao Lan Lăng! Nếu như từ đầu nàng bỏ mặc con giao long hoặc kiêm quyết dẫn nó về thì đã chẳng có việc gì xảy ra… Không, không. Không đúng! Phải là tại Lão Cẩu, nếu như lão không ép mình đi cùng nàng ta thì đã kh-- …nhưng lão đâu có ép? Là do hắn cũng muốn đi…
Tiểu Cẩu cảm thấy rõ ràng lồng ngực mình bị đè nén, tim thì đập nhanh liên hồi. Cứ như là có một thứ gì đó đang mon men gần để vồ vập lấy hắn, rồi sau đó gặm nhấm, rồi nuốt chửng. Vĩnh viễn đem hắn nhốt vào phía bên trong.
Hắn chẳng nói chẳng rằng mà tiến trở lại thuyền:
“Việc này đã quá tầm của chúng ta rồi. Chúng ta sẽ trở về tìm gia lão của tộc ngươi. Nếu như họ cũng hết cách thì chúng ta sẽ đi tìm Lão Cẩu. Không có việc gì mà lão không biết, không có điều gì mà lão không thể làm. Lão chắc chắn sẽ có cách! Chắc chắn là thế!”- Giọng Tiểu Cẩu run run, còn ánh mắt thì đã sớm nhìn về quá khứ. Đáng lẽ ra hắn không nên quên rằng, tất cả những điều mà Lão Cẩu từng muốn hắn làm hộ, đều là quá khó đối với hắn.
Tiểu Cẩu ngồi sẵn lên thuyền, nhìn đợi Giao Lan Lăng.
Giao Lan Lăng không nhìn hắn, vẫn đứng lại đó vuốt ve đầu con giao long. Nàng nói thẳng: “Các gia lão của gia tộc ta chắc chắn sẽ không cứu cả hai bọn chúng. Dù là họ không thể, hay là không muốn. Còn Lão Cẩu? Lão Cẩu… Ngươi cho rằng lão ta sẽ giúp ngươi sao? Sẽ chịu nhúng tay vào một thứ chuyện vặt vãnh mất thời gian này hay sao?”
“Có! Chắc chắn có. Chỉ cần chúng ta cùng đi năn nỉ. Thì chắc chắn lão sẽ giúp!”
“ “Chỉ cần ngươi đi năn nỉ.”… Không có chúng ta.”- Giao Lan Lăng liếc mắt nhìn Tiểu Cẩu với một vẻ vô cảm. Nàng lại nói:
“Nhưng!”- Tiểu Cẩu cúi đầu không dám nói tiếp.
“Đừng có nói với ta. Là từ trước đến giờ ngươi không hiểu được một chút gì về con người của lão? Hay là do ngươi không muốn nhìn. Và tiếp tục muốn đắm chìm trong một thứ giấc mộng tươi đẹp nào đó… Đ-để trốn tránh khỏi một cơn ác mộng nào đó”- Nói tới đây, Giao Lan Lăng cũng chuyển thành trầm mặc.
Nàng xòe tay trái ra và giơ lên trước ánh mặt trời dịu nhẹ. Bàn tay búp măng của nàng vẫn thật thon và đẹp. Từ trước đã vậy, bây giờ vẫn thế… Liệu tương lai nó vẫn sẽ mãi không đổi sao? Trong sự mông lung và nghi vấn, Giao Lan Lăng lại chợt lên tiếng:
“Ngươi có biết vì sao con giao long này… Không. Ngươi có biết vì sao giao long của toàn bộ Giao Hà lại thân thiện và thân cận đến như vậy với tộc nhân của Giao gia không?”
“Ha ha. Thực chất không phải ai cũng được như vậy đâu. Mà chỉ có những đứa trẻ dòng chính… Và những đứ a trẻ được chọn thì mới được hưởng thành quả cộng sinh tuyệt vời này. Đó là những đặc ân và quyền lợi thật tuyệt vời.”
“L-là sao?”- Tiểu Cẩu thở hơi gấp.
“Là bởi vì. Mỗi đứa trẻ ở Giao Đàm, kể cả là từ khi còn được ở trong bụng mẹ mà được coi là hạt giống tốt. Thì khi chúng vừa mới cất tiếng khóc chào đời thì thứ đầu tiên mà chúng được nếm, được ôm ấp, không phải là hơi ấm sữa mẹ. Mà dịch ối và máu thịt của những cặp tử-mẫu giao long như thế này”
“!... …”
“Haha. Vậy mà ta không nhỉn ra được sớm hơn. Thậm chí nó còn có thể là “người mẹ” đã ấp ủ ta trong suốt quãng thời gian đó…Đúng không? Đúng không… Hừ hừ. Ta thì biết cái gì chứ? Cái gì cũng chẳng biết. Trời sinh Phế Giai, không tim không phổi.”
“…t--.”- Giao Lan Lăng đột nhiên câm lặng, nàng nhìn con giao long đang mơ màng thêm một hồi. Rồi đi tới ôm trầm lấy và hôn nhẹ lên đầu của nó. Miệng thì thào nhẹ câu “mẫu thân” nhỏ tới mức đến chính nàng cũng chẳng nghe rõ.
Trán chạm trán, hai cặp ánh mắt, mơ màng và mông lung xúc động theo hai cách trái ngược, đối diện với nhau.
Toàn bộ không gian lúc này, từ mặt nước cho tới những mảng hoa Lan Lăng chưa nở trải dài đến tận chân trời xung quanh bỗng nhiên chìm vào trong khoảng lặng.
Khoảnh khắc đó, dài như cả một thế kỷ.
Sau một lát, giọng của Giao Lan Lăng lại cất lên:
“Sẽ không để tâm đến mạng sống của nó đâu. Mạng sống của nó chỉ quan trọng đối với ta và ngươi mà thôi, dù cho những câu chuyện ẩn sau đó là gì. Ta biết là ngươi cũng biết điều đó mà. Hãy giúp ta cứu nó.”
“Ta? Haha. Ta thì có thể cứu nổi thứ gì chứ?”- Tiểu Cẩu nằm ôm đầu gối, gục mặt thầm thì thào và tự lẩm bẩm liên tục.
Nhưng có vẻ như Giao Lan Lăng vẫn nghe được, rồi khẳng định:
“Không! Ngươi chắc chắn có thể. Ta biết điều đó.”
Tiểu Cẩu ngồi bật dậy, méo mó gào thét trong điên cuồng và phẫn nộ:
“Ngươi ThÌ BiẾT CÁI QuÁI gÌ Về TA CHỨ?!!”- Hắn đang phẫn nộ với chính mình. Rồi hắn lại tiếp tục gục đầu xuống đầu gối, tay đưa lên ôm đầu như muốn trốn tránh khỏi cái thế giới này.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ? Tại sao lại thành ra thế này chứ…”- Hắn liên tục lẩm bẩm. Những tiếng hét, những ánh mắt vô hồn, những cụm hoa lửa nổ miên man cùng với những cảm giác tanh tưởi cứ thế mà ùa về, bám lấy các giác quan của hắn, ngay lúc ban ngày. Có vài tiếng bước chân tiến lại gần. Đầu tiên, Tiểu Cẩu cảm giác con thuyền hơi chao đảo một chút. Sau đó, hắn cảm giác được một hơi ấm vòng tay đang ôm trầm và bao bọc lấy hắn.
Tiểu Cẩu thì thào yếu ớt:
“Đừng bắt ta phải quyết định kẻ nào được sống, kẻ nào không. Thà rằng để nó ăn thịt ta hoặc là ta giết chết nó để tự vệ còn hơn… Hoặc là bảo ta giết nó để lấy nội đan! Ừ đúng rồi. Đúng hệt như ngươi nói. Toàn thân giao long đều là bảo, lấy dao mổ bụng giết nó lấy nội đan quả là một ý tưởng hợp lý… Chí ít, chí ít như vậy sẽ còn là vì tiền tài. Chí ít như vậy thì mọi thứ còn có chút ý nghĩa… có đúng không? Chí ít thì khi đó quyết định của ta vẫn sẽ còn là của ta. Nhỉ?”- Từng hạt nước mặt hiếm hôi bỗng nhỏ giọt từ đôi mắt của Tiểu Cẩu, sau suốt bao năm trời kìm nén.
Giao Lan Lăng đặt tay lên đầu hắn. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve từng ngọn tóc của tên thiếu niên, như đang an ủi chính hình ảnh phản chiếu của bản thân mình từ một mốc quá khứ nào đó vậy. Rồi những lời của thầm thì của nàng khẽ khàng chuyền đến bên lên tai hắn:
“Ta hiểu mà. Hãy khóc tiếp đi. Có ta ở đây thì ngươi sẽ không còn phải cô độc nữa. Bởi vì ta và ngươi, chính là đồng loại.”- Giọng của nàng khi đấy, có chút gì đó vỡ òa.
Tiểu Cẩu ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn ngấn lệ nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy sự đối nghịch của Giao Lan Lăng với một vẻ mông lung và nghi kị không kém.
Lạ lùng thay, hai cặp ánh mắt đó ngay lập tức liền trở thành đồng điệu đến khó tin.
Rồi Giao Lan Lăng bỗng đặt vào tay Tiểu Cẩu một vật gì đó vừa buốt lạnh vừa nặng nề.
Từ giây phút đó, hai kẻ xa lạ, cuối cùng cũng đã gặp mặt nhau. … … Hoàng hôn buông xuống.
Một con thuyền nhỏ cứ thế mà lừ lừ bơi ra khỏi Lan Lăng Viên và trở về những tòa kiến trúc nơi Nội Khu Giao.
Những con người đang đi lại trên bờ, từ tộc nhân cho tới gia nhân đều sững sờ khi nhìn thấy Giao Lan Lăng, Giao gia đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, đệ nhất mĩ nữ của dải Ngọc Liên, vị hôn thê của đệ nhất thiên tài kiêm tương lai của toàn bộ Giao gia- Giao Hóa Long. Đang ngồi ngủ gục cùng với một kẻ khác, vai kề vai. Kẻ đó không ai khác, chính là tên trẻ tuổi trong hai tên tán tu mới vào Giao Đàm gần đây.
Từ đầu có nhiều người vốn chẳng tin những lời đồn thô bỉ nhằm hạ thấp Giao Lan Lăng khi đó là có thật. Nhưng giờ thì họ đã bị thuyết phục hoàn toàn rồi. Sự thật ngay trước mắt thế kia mà. Chẳng mấy chốc, những lời xì xào bản tán lập tức được cất lên.
Kẻ thì đứng đó trơ mắt nhìn với đủ loại cảm xúc, kẻ thì vội vã chạy đi loan tin. Nhưng rốt cuộc là vẫn chẳng có ai xông tới trách vấn hay cấm cản gì cả. Bởi vì tự thân bọn họ biết mình chẳng có quyền gì để làm điều đó. Những thứ mà họ có thể làm và muốn làm lúc này, chỉ có ngồi đấy mà xem những màn kịch hay sau đấy. … … cạch.
Thuyền nhỏ cập bến. Tiểu Cẩu cố gắng mở đôi mắt kèm nhèm mệt mỏi của mình ra. Hắn dụi mắt nhìn xung quanh thì thấy thuyền của bọn họ đã trở lại Nôi Khu. Thế là hắn vỗ vay lay tỉnh Giao Lan Lăng đang ngồi ngủ li bì bên cạnh:
“Ê này. Dậy đi. Về đến rồi.”
Gọi đến lần thứ ba thì Giao Lan Lan Lăng cũng tỉnh dậy. Trong nàng cũng mệt mỏi không kém, mắt cũng đầy quầng thâm. Khi Tiểu Cẩu đỡ nàng lên bờ thì nàng còn bất lực mà suýt ngã xuống. Sau đó Tiểu Cẩu phải dìu nàng đi thêm vài bước thì nàng mới tự lấy lại được thăng bằng.
Khi đến ngã ba nơi Đại Quảng Trường, trước ánh mắt của biết bao nhiêu người. Tiểu Cẩu và Giao Lan Lăng trao cho nhau một cái ôm tạm biệt, rồi đường ai lấy đi. … … Đi thẳng một mạch về Thính Vũ Cư, về tới trước cửa phòng của mình. Giao Lan Lăng dự định rằng sẽ ăn chút gì đó, ngâm mình trong nước ấm rồi thay quần áo. Xong xuôi thì sẽ tiếp tục bài thiền định của Lão Cẩu cho tới đêm rồi ngủ ngon lành cho tới sáng.
Nàng mở cửa phòng ra, cứ thế mà dướn người rồi ngã lưng luôn xuống cái giường ấm áp của mình. Qua một lát sau, Giao Bình mới lên tiếng:
“Hôm nay con có vẻ rất vui”- Không biết rằng ông đã ở đây từ lúc nào, nhưng từ lúc Giao Lan Lăng rời thuyền và bước về Nội Khu, thì ông vẫn chưa từng rời mắt khỏi nàng.
Giao Lan Lăng không đáp lại ngay, mà cũng chẳng cúi đầu chào hỏi như mọi lần. Giờ nàng cảm thấy quá mệt mỏi để làm việc đó. Thêm một lúc nữa, nàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt của cha mình và nói:
“Tối nay cha con chúng ta có thể tâm sự với nhau được không phụ thân? Có chuyện này con vẫn luôn muốn hỏi.” … … Khi trời tối om om, trăng lạnh cũng đã treo vắt vưởng ở thiên đỉnh.
Tiểu Cẩu rốt cuộc cũng đã về đến căn nhà ở khu ở giao nhân cao cấp của hắn.
Hắn giờ đang cảm thấy rất đói bụng, có ăn hết nguyên một con trâu chắc có lẽ vẫn đói.
Mặc kệ cho những ánh mắt soi mói nhưng vẫn không dám bước khỏi bóng đêm ở phía sau. Tiểu huýt sáo khi chỉ còn cách căn nhà đó một đoạn khá ngắn.
Hắn vốn muốn chạy nốt quãng đường còn lại cho nó nhanh. Nhưng giờ chân cẳng hắn đã bắt đầu đau như điên rồi. Hắn giờ chỉ trực ngã lăn ra đất để gào khóc ăn vạ đây, nhưng mà vì vẫn muốn giữ thể diện và vẻ bề ngoài ngầu lòi nên mặt mũi vẫn hớn hở như vậy.
Càng tiến về găn căn nhà thì Tiểu Cẩu càng thấy đèn đuốc sáng chưng. Có vẻ như là Lão Cẩu vẫn chưa ngủ. Hắn cũng thầm nghĩ xem mình về muộn thế này thì lão ta có giận hay nói gì không? Vì dù cho không muốn bị hỏi, nhưng hắn vẫn có cảm giác muốn nói chuyện cùng với một ai đó lúc này.
Khi vừa bước lên cầu treo dẫn vào nhà. Tiểu Cẩu đã ngạc nhiên vì thấy Lão Cẩu cũng bước ra. Lão đã nhìn thấy hắn. Hắn thấy vậy cũng vẫy tay tươi cười đáp lại. Nhưng tay hắn chỉ giơ lên được giữa chừng thì đành thu về. Bởi vì hắn đã trông thấy, có một người thiếu phụ lạ mặt đang đứng phía sau Lão Cẩu. Người thiếu phụ đó cũng đang nhìn về phía hắn.
Tiểu Cẩu căng mắt cố nhìn thật kỹ, những rốt cuộc vẫn chẳng nhận ra đó là ai?
Hắn chỉ thấy mụ ta có vẻ xúc động khi thấy hắn trở về. Rồi ngay sau đó thì hắn sững người bởi vì thấy mụ ta luồn qua Lão Cẩu mà phóng thẳng về phía hắn.
Tiểu Cẩu chẳng hiểu sao khi thấy có phụ nữ theo đuổi mình, thì hắn lại bủn rủn hết cả chân tay, đứng chết trân mà chẳng thể cử động nổi.
Người thiếu phụ đó lao đến, Tiểu Cẩu cứ đứng đó mặc cho thị ta vồ vập tới. Thị ta lay vai hắn liên tục, sắc mặt thị rất khó coi và đẩy vẻ lo lắng. Thị ta hỏi không kịp thở:
“Ngươi có gặp phu quân không?!”