Người đăng: Cons
Tích Nguyệt vốn đang say ngủ thì đột nhiên, từng trận uy áp nghẹt thở ồ ạt tới, khiến cho cả nàng và Giao Như Cát cùng bừng tỉnh.
Gương mặt nàng tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một chút gì đó thanh thản.
“… Ác mộng sao?”
Nàng đảo mắt xung quanh một hồi cho tỉnh hẳn, mọi thứ đều trống rỗng. Rồi dần dần, cơn mơ đó cũng tan vào trong tiềm thức.
Đưa mắt sang bên, Tích Nguyệt bắt gặp Giao Như Cát nhìn nàng với một vẻ đầy quan tâm và ân cần.
Nàng nghe hắn hỏi:
“Nàng sao vậy?”
Tích Nguyệt nhìn hắn mà đầu óc vẫn cồng trống rỗng. Nàng khẽ lắc đầu.
Giao Như Cát thì không cảm thấy vậy, dù gì thì hắn cũng là một kẻ khá thông minh và sắc xảo, nên cũng chẳng khó để nhận ra rằng phía sau cái lắc đầu của Tích Nguyệt là những nỗi phiền lòng.
Thế là hắn vòng tay qua và ôm ấp lấy người phụ nữ của mình. Hắn vỗ về rồi hôn lên tóc nàng:
“Đừng lo. Từ giờ đã có ta ở cạnh bên nàng. Và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Ta vẫn sẽ mãi mãi ở đây, cùng với nàng đối mặt với tất cả.”- Giọng Giao Như Cát chất chứa đủ thứ cảm xúc đan xen. Hắn đã đợi để nói những lời này từ lâu lắm rồi.
Tích Nguyệt khẽ mỉm cười rồi tựa đầu lên ngực trần của Giao Như Cát. Tuy đầu óc nàng vẫn còn mông lung và vương vấn những tàn dư của cơn ác mộng vừa qua. Nhưng trái tim nàng giờ đã cảm thấy có chút nhẹ lòng. Nàng nhắm mắt, hít thở và cảm nhận. Tuy vẫn chưa có chút cảm giác gì đặc biệt, nhưng một khởi đầu như vậy thì có lẽ cũng không quá tệ.
“Cát thiếu gia. Chúng ta có thể nằm lại đây thêm một chút không?”
Giao Như Cát nhìn nàng và mỉm cười:
“Cứ gọi ta là Như Cát.”- Tất nhiên là hắn cũng muốn đắm chìm trong giấc mộng tươi đẹp này vĩnh viễn.
Nhưng rồi bỗng có một tiếng quát kinh thiên vang lên!
Đó là tiếng quát của một bà lão. Bà ta có nhắc tới Linh Điệp Cốc và những người muốn thi vào đó. Và bà ta nhắc đến việc tập trung ở Đại Quảng Trường.
Giao Như Cát bừng tỉnh và vội vã đứng dậy, tập quan sát lại cho thật kỹ.
Đầu tiên thì hắn sững sờ, sau đó là cảm thấy rất nhiều nghi vấn.
“Chẳng phải là nửa năm sau thì kỳ thi vào Linh Điệp Cốc mới bắt đầu sao?”
Tích Nguyệt nhìn Giao Như Cát đứng sững người như vậy thì khẽ thở dài. Nàng cũng ngồi dậy, mặc lại quần áo cho hắn. Nàng nói:
“Thiếu gia về chuẩn bị đi kẻo muộn.”
Giao Như Cát lại một lần nữa bừng tỉnh.
“Đúng vậy! Ta cũng phải về chuẩn bị. Chựt! Sao tự nhiên lại tới sớm như vậy chứ?... Mà khoan. Nhưng còn nàng? Ta không thể bỏ nàng ở lại đây được. Hai ta vất vả lắm mới tới được với nhau.” Tích Nguyệt khẽ lắc đầu cười:
“Thiếu gia đừng lo cho ta. Đứng vào hạng mười trong kỳ thi này chẳng phải luôn là mục tiêu của người sao?”
“Nhưng ta khỗng lỡ xa… Đúng rồi! Hay là nàng cùng ta đi đi. Chắc chắn rằng Linh Điệp Cốc cho phép thí sinh đem theo đồng tử với thị nữ mà. Hãy đi với ta. Ta chắc chắn sẽ trở thành nội môn hoặc thậm chí là hạch tâm đệ tử của Linh Điệp Cốc. Khi đó cũng sẽ chẳng cần phải trở về gia tộc nữa. Rồi ta sẽ giải phong ấn cho nàng. Đem cho nàng thân phận. Nàng cũng có thể tiếp tục tu luyện mà không phải chịu sự ước thúc của gia tộc.”-Giao Như Cát hớn hở, hết như một kẻ khờ luôn thích tô lên ánh nhìn một màu hồng nhẽ nhõm.
Tích Nguyệt nhìn điệu bộ hớt hải và xúc động của Giao Như Cát mà mỉm cười. Rồi nàng đưa một ngón tay lên đặt trước môi của hắn.
“Công tử cứ yên tâm. Ta sẽ không sao đâu. Dù gì thì, ta cũng đâu thể bỏ tiểu thư của ta ở lại đây một mình. Có đúng không?”
Giao Như Cát nhìn nàng thật sau, rồi mỉm cười và gật đầu. Với hắn thì Tích Nguyệt luôn đẹp, dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ như vậy.
Ánh mắt hắn chợt hiện lên một vẻ quyết tâm. Hắn nắm tay nàng, nhìn trực tiếp vào mắt rồi thề non hẹn biển:
“Ta sẽ xin các gia gia, bá bá ta nới lỏng phong ấn cho nàng, thậm chí là cởi bỏ. Nếu như họ không đồng ý thì sau khi thi xong ta chắc chắn sẽ trở về. Đem danh phận thập cường về để ép họ phải chấm dứt hình phạt này. Còn nếu như thập cường còn chưa đủ. Ta – Ta – Ta SẼ TRỞ THÀNH ĐỆ NHẤT NHÂN!”
Tích Nguyệt bật cười, gật đầu nói:
“Ta tin thiếu gia chắc chắn sẽ làm được.”
Giao Như Cát chợt cảm thấy nâng nâng và vui sướng vô cùng. Trong cơn xúc động của một kẻ đang đắm chìm trong tình yêu, hắn vuốt má Tích Nguyệt và hôn nàng thật say đắm. … … Tích Nguyệt đã ngồi xuống đả tọa được một lúc. Khi cái cảm giác đau nhói lại tới từ phong ấn rốt cuộc cũng truyền đến, nàng lại đành phải dừng lại.
Thứ phong ấn này của chấp pháp điện cũng chẳng phải là loại phức tạp hay cao siêu gì. Nếu như nàng mà muốn thì chỉ cần tốn nửa ngày là cũng có thể tự cởi bỏ được. Nhưng nếu như nàng tự ý làm vậy thì một linh cụ cực kỳ nhỏ, đảm nhiệm vai trò duy trì phong ấn, bên trong nàng sẽ truyền báo động đến chấp pháp điện. Và không lâu sau thì họ chắc chắn sẽ tới.
Đó là một tầng phong ấn khác, một tầng phong ấn hư ảo và vô hình.
Tích Nguyệt thở dài, ổn định lại linh khí của chính mình rồi đứng dậy. Nàng cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, dù cho mới ngồi đả tọa cũng chẳng lâu. Đó cũng là một tác dụng phụ khác của phong ấn này. Thành thử ra, mấy ngày nay mà nàng cảm giác như đã mấy năm vậy.
“Không biết giờ tiểu thư đã dậy chưa? Nghe đám nha hoàn nói là dạo này nàng ta có vẻ đang thay đổi. Không biết tâm trạng của nàng thế nào?”- Tích Nguyệt thì thào trong lo âu.
“Cũng không biết người của Chính Khí Tông và Linh Điệp Cốc vì sao mà đến? Chắc có lẽ mình sẽ hỏi Diêu Nhật. Có thể là có chuyện hệ trọng nào đó… haha. Sao mình lại quan tâm nhỉ? Mình đâu còn là Lân Vệ… Bệnh nghề nghiệp sao? Hừm, có lẽ mình nên làm một chút bánh và nhờ con nha đầu đó chuyền cho tiểu thư. Hi vọng nàng không tiếp tục bỏ bữa.”- Nghĩ là làm, Tích Nguyệt đứng dậy và muốn đi tới nhà bếp.
Nhưng nàng còn chưa mở cửa thì ở bên ngoài phòng của nàng đã vang lên những tiếng gõ. Tích Nguyệt cau mày, đang định phóng linh thức ra để quan sát thì lại có những tiếng gắt gỏng vang lên:
“Giời ạ. Ngươi gõ cửa làm gì?”
“Cái này gọi là lịch sự. Là lịch sự hiểu không?”
“Ơ hơ hơ. Thế vừa rồi lúc nãy ai tự tiện xông phòng ta nhỉ?”
Tích Nguyệt sững sờ.
“Là tiếng của tiểu thư.”
Nàng ngay lập tức mở toang cửa ra. Khiến cho cả Giao Lan Lăng và Tiểu Cẩu đang cãi nhau thì phải ngừng lại vì bị bất ngờ.
Giao Lan Lăng cố cười, giơ tay lên định chào Tích Nguyệt thì Tích Nguyệt đã lao tới ôm trầm lấy nàng.
Tích Nguyệt khóc, nước mắt dàn dụa chảy dài trên áo của Giao Lan Lăng. Miệng không ngừng nhắc lại hai từ “tiểu thư.”
Giao Lan Lăng chớp chớp mắp, rồi cũng cười và vỗ lưng Tích Nguyệt. … … Bên trong Nghị Sự điện. Giao Bình cuối cùng cũng tới. Giao Minh thấy ca ca mình mà vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa là lao tới ôm khóc nức nở.
Đối mặt với sáu vị cao thủ thượng tông ở trên kia, Giao Bình hơi đổ mồ hôi nhưng rồi vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại và tiến tới chấp tay chào hỏi:
“Kính chào chư vị sứ giả.”
Tên thanh niên Chính Khí Tông gật đầu cười, cũng đứng dậy chào hỏi với Giao Bình, bốn người đồng hành của hắn cũng đứng dậy theo. Chỉ có bà già tên Bích Linh của Linh Điêp Cốc vẫn giữ nguyên vẻ mặt cáu gắt và ngồi chễm chệ tại chỗ.
Nhưng dù vậy. Một thổ hào địa phương như Giao Bình mà vẫn được năm cao thủ trúc cơ thành danh của danh môn đại phái đứng dậy chào hỏi xã giao. Thì cũng đủ thấy được danh vọng và uy tín của Giao Bình trên toàn dải Ngọc Liên và với sáu thế lực bá chủ nó tốt như thế nào.
Chào xong, tên thanh niên của Chính Khí Tông lại lên tiếng:
“Mừng vì Bình phó gia chủ đã tới. Chúng ta tới đây là có tin tức cấp thiết cần thông báo với phó gia chủ.”- Hắn vào thẳng luôn việc chính.
Tuy sắc mặt Giao Bình hiện một vẻ trầm trọng nhưng ông cũnh nhanh chóng hiểu ý, bảo đám gia lão ra ngoài hết.
Sau khi cửa điện đóng chặt, trận pháp cách âm được dựng lên, Giao Bình mới tiến tới, một lần nữa cúi đầu chào sáu tên sứ giả kia và hỏi:
“Để đích thân phu tử và chư vị thượng sứ hạ cố tới thì chắc hẳn không phải tin tức tốt lành gì?”
Tên thanh niên của Chính Khí Tông vẫn cười. Quay ra nói với bà già Bích Linh:
“Giờ đã chẳng còn người ngoài. Đạo hữu đã có thể đưa tín vật ra được rồi chứ?”
Bích Linh hừ gắt, vuốt nhẫn trữ vật lấy ra một thanh tàn kiếm đã gãy vỡ hầu như toàn bộ lưỡi. Giao Bình nhận lấy thanh kiếm, nhìn kỹ một lúc thì mới tỏ vẻ sững sờ, lắp bắp hỏi:
“K-kiếm n-này…?”
“Đúng. Là thanh U Ngục của lão khốn Vạn Phá.”- Bích Linh khẳng định.
Sắc mặt Giao Bình hiện lên sự hoảng loạn, hắn cố ổn định hơi thở để suy tính. Hắn vội vã hỏi: “Phụ thân ta sao rồi thưa Linh mẫu?”
Bích Linh không cảm thấy bực khi Giao Bình gọi mụ là “Linh mẫu” trước mặt người ngoài. Mụ chỉ thở dài và nói:
“Lão khốn đó mạng lớn. Chưa chết đâu.”
“!! Kh-không biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin phó gia chủ và Bích đạo hữu hãy để Kiếm Nguyên ta trình bày lại.”- Tên thanh niên của Chính Khí Tông cười nói.
Giao Bình vội vã chấp tay cúi đầu.
Kiếm Nguyên phu tử cười hòa hoãn, bắt đầu kể lại:
“Khoảng hơn hai tháng trước, Vạn Phá đạo hữu đã ra ngoài để tìm kiếm một di tích nào đó ở gần địa phận Linh Điệp Cốc đúng chứ?”
“Đúng vậy! Có tộc nhân tộc ta bị mắc kẹt ở một di tích thượng cổ ở đó nên người mới ra đó để tìm kiếm.”- Giọng Giao Bình hơi vội vã.
Kiếm Nguyên phu tử tay chống cằm mà trầm tư.
“…Hơn một tuần trước. Bên Linh Điệp Cốc đây nhận được tín hiệu xin trợ giúp của gia tộc ngươi ở gần địa phận của họ.”
Giao Bình hiện vẻ sững sờ, vội nhìn sang Bích Linh. Bà lão Bích Linh lại chậm rãi gật đầu rồi tiếp lời:
“Nhưng chẳng hiểu sao khi đệ tử của chúng ta chạy tới nơi thì lại không có một bóng người. Mà chỉ rất nhiều dấu vết của trúc cơ tu sĩ đánh nhau. Đã vậy con số lại không ít. Từ đầu chúng ta vốn tưởng là có gia lão trong gia tộc các ngươi lâm địch gặp nạn mà cầu cứu, nên cũng không để tâm quá nhiều. Khi đó bên Ngoại Cốc cũng không cho rằng là chuyện gì to tác, nên chỉ điều vài người đi tìm kiếm, điều tra quanh đó thôi, không định đi báo về cho ngươi… Ai ngờ… Vào ba ngày trước. Đám người của lão Kiếm Nguyên lại xuất hiện trước cốc chúng ta. Và nói rằng lão khốn Vạn Phá đang hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, ở Chính Khí Tông.”
“là dưỡng thương. Vạn Phá đạo hữu thực sự là đã qua cơn nguy kịch rồi”- Kiếm Nguyên phu tử mỉm cười đính chính một lần nữa.
Giao Bình thì giật nảy mình, đánh rơi chén trà trên tay xuống. Sắc mặt hắn trắng bệch, hướng về phía bà lão Bích Linh mà gặng hỏi:
“Có đúng không Lam mẫu? Sao lại có thế như thế? Phụ thân ta--… Chỉ có phụ thân ta thôi sao?”- Giao Bình bỗng sa sầm mặt xuống, khó coi cực kỳ.
Bích Linh và Kiếm Nguyên phu tử thoáng nhìn nhau. Sau đó Kiếm Nguyên phu tử hơi lắc đầu:
“Chúng ta cũng đã dùng Thuật Nói Mơ để hỏi thử vấn đề này rồi. Nhưng lại không thu được bất cứ hình ảnh gì cả. Chỉ nghe thấy Vạn Phá đạo hữu liên tục nhắc đi nhắc lại hai từ “chết cả rồi”. ” “C-chết… cả rồi?”- Giao Bình như chết lặng.
“Đúng. Vạn Phá đạo hữu đã nói vậy. Nguyên nhân hay ý nghĩa thì cũng ta vẫn chưa hiểu được. Phó gia chủ cũng đừng vội kết luận. Nên đợi đến lúc Vạn Phá đạo hữu tỉnh lại rồi tính.”
Tuy sắc mặt vẫn khó coi và lo lắng vô cùng nhưng Giao Bình vẫn nhanh chóng chấn tĩnh lại. Hắn biết đây không phải lúc để hắn suy sụp.
“Chúng ta nghi ngờ rằng là do bọn tam ma điện đó làm.”- bà lão Bích Linh sắc mặt vẫn còn chút khó chịu vì nghe Kiếm Nguyên phu tử nhắc lại việc bọn họ dùng Thuật Nói Mớ lên người Giao Vạn Phá đang bất tỉnh.
Kiếm Nguyên phu tử gật đầu tiếp lời:
“ Đúng là khi đó Vạn Phá đạo hữu nói mờ rằng, mình bị rất nhiều kẻ lạ mặt vây công. Nếu dựa trên thương tích thì hẳn trong số bọn chúng phải có kẻ có chiến lực ngang chiến tu thất chuyển. Cộng với tình trạng linh khí của Vạn Phá đạo hữu bị hỏa khí xâm thực thì hẳn đạo hữu đã phải sử dụng bí pháp của gia tộc các ngươi để chạy trốn. Thương thế nội ngoại cứ vậy mà chồng lên nhau, vô cùng nguy hiểm. May mà gặp một trưởng lão của Chính Khí Tông chúng ta đi qua và ra tay cứu giúp, nên Vạn Phá đạo hữu đã sớm qua được cơn nguy kịch rồi.”
Giao Bình nghe vậy lại tiếp tục cảm ơn. Còn Bích Linh thì càng thêm cau có, liên tục lẩm bẩm vài từ. Đám người đi cùng Kiếm Nguyên Phu Tử cảm nhận được sát khí đang dần bốc lên từ bà mà vội vã tránh ra xa thêm một chút.
Kiếm Nguyên phu tử, thấy Giao Bình định quỳ xuống rập đầu tạ ơn, thì ngay lập tực đưa tay ra cản lại, cười khách khí:
“Bình phó gia chủ đừng như vậy. Sáu nhà chúng ta cùng Giao gia là môi hở rằng lạnh, minh hữu nhiều năm. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho đám tàn dư ma giáo đó có ý đồ gì với các ngươi.”
“Tạ ơ--”
“Hừ! Lão thân thì không lo bọn chúng đâu.”
“…”
“Ha ha. Bích Linh đạo hữu vẫn còn hiểu lầm chúng ta sao? Ta và các đồng môn tới đây là để bảo hộ Giao gia theo ý muốn của Vạn Phá đạo hữu mà. Và chính đạo hữu cũng đã chứng thực tin nhắn đó của Vạn Phá đạo hữu khi chúng ta tới Linh Điệp Cốc.”
“Thôi bớt xàm. Bớt văn vở. Lão thân cóc quan tâm. Ta chỉ tới đây để nhặt mấy đứa nhãi về để chúng có thể tập trung vào kỳ thi vào cốc mà thôi. Các người muốn làm gì thì làm. Giao Bình!” “Dạ thưa Linh mẫu.”
“Đừng có gọi xằng!! Nói bao lần rồi.”- Bích Linh bùng lên sát khí, khiến Giao Bình chỉ có thể gật đầu vâng dạ.
“Thằng Kiệt đâu? Sao cũng chẳng thấy lão cáo già Vạn Hóa?”
“Thưa Linh m-- hộ pháp. Kiệt gia lão còn đang bế quan. Còn Vạn Hóa gia lão vì tuổi cao sức yếu nên đã sớm lui về ở ẩn.”
“Ồ. Hô hô. Tên nham hiểm chuyên quyền đó mà cũng lui về ẩn? Hay là lui về bóng tối để chỉ đạo?” “Linh hộ pháp muốn gặp Vạn Hóa gia lão sao? Ta có thể dẫn người đi.”
“Thôi khỏi. Lão thân không muốn thấy bản mặt đáng ghét của cả hai huynh đệ bọn chúng. Lão thân còn có việc phải làm.”
“Đây, cái này lão thân dùng chán rồi. Tạm cho ngươi cầm hộ.”-Bích Linh tiện tay ném cho Giao Bình một tẩu thuốc rồi không nói một lời mà biết mất khỏi Nghị Sự điện.
Tẩu thuốc đó mang một sắc màu ảo huyền và như được tạc ra từ nguyên khối ngọc hoàn chỉnh nào đó. Trên thân còn được chạm khắc những hoa văn bươm bướm tinh xảo và sống động, kéo dài từ bõ tẩu đến khắp đường hơi. Và quanh tẩu, từng quầng sáng ngũ sắc nhu hòa và mờ ảo liên tục toát ra khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy đầu óc cuồng quay, như thật như ảo.
Kiếm Nguyên phu tử khẽ liếc cái tẩu thuộc trên tay Giao Bình rồi cười, khen:
“Huyễn Ngọc Sa Tẩu,
Thiên Biến Ngũ Hành,
Vạn Điệp Mông Lung.
Nhân Tâm Mê Loạn.”
“Thật mỹ lệ, thật ảo diệu. Quả đúng là danh bất hư truyền. Bích Linh đạo hữu có vẻ vẫn còn rất nặng lòng với Vạn Phá đạo hữu, ha ha… Ôi, phi lễ phi lễ… khừm… Không biết phó gia chủ có thể sắp xếp cho đồng môn chúng ta vài căn phòng để chúng ta nghỉ lại mấy ngày không? Khi nào Vạn Phá đạo hữu bình phục trở về thì chúng ta chắc chắn sẽ rời đi, tuyệt không dám mặt dày.”
“Đây chính là vinh dự của gia tộc ta. Mời chư vị.”
Giao Bình cười hiếu khách, khẽ liếc thoáng qua cái tẩu thuốc trên tay với một dáng vẻ bình tĩnh xen lẫn vài suy tư mà ai cũng nhìn ra và coi là bình thường dễ hiểu.
Nhưng họ lại biết rằng lúc này đây, ông đang cố kìm nén lại những cảm giác phấn khích cuồng hoan cùng một nụ cười man dại đầy thỏa mãn vào tận sâu trong đáy lòng.