Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Trieu Hoang

Chuong 112: Trieu Hoang Chương 112: Trieu HoangChuong 112: Trieu Hoang

Trường Thanh sơn cách Đông Hoa thành đến mấy chục dặm, cảnh chém giết lẫn những giây phút ôn nhu nơi ấy khó mà truyền đến được Kinh thành đang chìm trong màn mưa, vẫn giữ được sự yên bình vốn có.

Trời vừa chập tối, từ những con hẻm nhỏ ở Lâm Hà phường đã vọng lại tiếng cười nói rôm rả.

Trời đổ mưa nhỏ, trên đường không có người qua lại, Thang gia tửu tứ bên đường cũng đã đóng cửa từ sớm.

Trong căn phòng ngủ ở Tây sương phía sau tửu tứ vẫn sáng đèn. Trên chiếc bàn nhỏ trong căn phòng ngủ trang nhã, sạch sẽ là bức tranh thêu còn dang dở. Trên bàn trang điểm bày biện mấy hộp phấn son, trong đó có một hộp son đỏ được đặt ngay ngắn ở vị trí chính giữa.

Trên chiếc giường thêu, Thang Tĩnh Nhu mặc áo ngắn trắng, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt ngồi thiên. Bên cạnh là quyển "Dưỡng Khí Quyết" mở sẵn.

Mới bước vào con đường tu hành nhưng Thang Tĩnh Nhu rất nghiêm túc. Nàng ngồi thẳng lưng, mái tóc dài buông xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ ôn nhu, vẫn mang theo nét quyến rũ chết người.

Nhưng khác với mọi khi, trên người Thang Tĩnh Nhu toát ra hơi thở khó tả. Dù ăn mặc như nữ tử bình dân nhưng không còn chút nào dáng vẻ tâm thường như trước.

Ngoài trời mưa rơi tí tách, trong phòng im ắng đến lạ thường.

Chú chim nhỏ trắng muốt như viên bánh trôi nước đang ngồi chôm hỗm giữa hai chân Thang Tĩnh Nhu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu trên bàn trang điểm.

Đôi đồng tử đen láy của nó phản chiếu hai ngọn lửa.

Trong nhà không có gió, lẽ ra ngọn lửa phải cháy thẳng đứng, nhưng chú chim nhỏ lại phát hiện ra một điều kỳ lạ, ngọn lửa nhỏ trên đế đèn dường như đang chuyển động.

"Chíp chíp...

Chim nhỏ kêu lên hai tiếng, có lẽ là muốn cho chủ nhân xem, nhưng chủ nhân lại không có phản ứng dì.

Rất nhanh, ngọn lửa càng lúc càng rõ ràng.

Phập phù... phập phù...

Cứ như có một cơn gió vô hình thổi qua, ngọn lửa trên đế đèn lắc lư về phía giường thêu, chập chờn rồi nghiêng hẳn sang một bên, ngọn lửa dần bị kéo dài ra, vươn về phía giường.

"Chíp chíp... !"

Chim nhỏ thấy ngọn lửa bay về phía mình thì sợ hãi, vội vàng chui vào lòng chủ nhân, muốn nhắc nhở chủ nhân, nhưng đáng tiếc vẫn không có tác dụng.

Ngọn lửa của đèn dâu đã biến thành một đường lửa dài hơn thước, chim nhỏ hoảng sợ bay lên, đến bên cạnh chân nến, muốn dùng móng vuốt nhỏ của mình dập tắt ngọn lửa. Đáng tiếc là vừa mới đến gần, bộ lông trắng muốt đã bị cháy xém.

Thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, sắp chạm vào màn che trên giường, có thể thiêu rụi cả căn nhà, chim nhỏ lo lắng bay tán loạn trong nhà, vừa bay vừa kêu chíp chíp để nhắc nhở, cuối cùng đâm đầu vào ngực Thang Tĩnh Nhu.

Bichl

Ngay khoảnh khắc ấy, ngọn lửa trên đèn dầu như mất đi lực hút, đường lửa dài hai thước biến mất, đèn dầu trở lại bình thường.

Thang Tĩnh Nhu khẽ mở mắt, vẻ mờ mit trong đáy mắt nhanh chóng biến mất, cúi đầu nhìn chim nhỏ.

"Chíp chíp...'

Chim nhỏ ngã xuống chăn, bộ lông trên ngực bị lửa bén vào, cháy đen một mảng, đáng thương phe phẩy đôi cánh nhỏ, liên tục ra hiệu về phía đèn dầu.

"Chim ngốc, ai bảo ngươi bay loạn lên? Bị lửa thiêu trúng rồi hả?"

Thang Tĩnh Nhu rõ ràng không hiểu ý của chim nhỏ, trong lòng vừa giận vừa xót, vội vàng bế chim nhỏ lên, đưa tay sờ lên bộ lông bị cháy xém. Thấy chim nhỏ có vẻ vô tội, cô giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu nó:

"Thấy lửa còn nhào vào, giờ thì biết ấm ức rồi hả? Ngốc nghếch."

"Chíp chíp...

Thang Tĩnh Nhu nhẹ giọng mắng vài câu, thấy chim nhỏ thật sự ấm ức nên cũng không nói nữa, cất quyển "Dưỡng Khí Quyết" sang một bên, thổi tắt đèn dầu trên bàn trang điểm.

Ánh đèn trên giấy cửa sổ tắt ngấm, màn đêm dần trở nên yên tĩnh. Không biết qua bao lâu, trong phòng mới truyền đến tiếng lẩm bẩm khe khẽ:

"Cảm thấy Luyện Khí cũng đơn giản mà, sao Tiểu Tả lại không học được nhỉ..."

"Chíp.'

"Chờ hắn đến, hay là ta giả vờ như không học được, sau đó hỏi han hắn nhiều hơn một chút? Đàn ông đều sĩ diện, nếu ta học được ngay lập tức, chắc chắn hắn sẽ không vui..."

"Chíp.'

"Ngươi có hiểu không vậy? Chíp chíp chíp chíp."

"Chíp."...

Cùng lúc đó, bờ Nam Văn Đức kiều.

Phủ đệ của Hộ bộ Thị lang Vương Trịnh chỉ cách Tả phủ hai con hẻm. Đã đến giờ tắt đèn đi ngủ, trong ngoài phủ đệ đều yên tĩnh, chỉ có thư phòng là vẫn sáng đèn.

Trong thư phòng, Vương Trịnh mặc áo ngủ, mượn ánh nến mở một chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một đoạn roi hổ. Ông ta cẩn thận cầm đoạn roi hổ lên, đưa qua đưa lại quan sát một lượt, gật đầu nhẹ, lấy bình rượu trên giá sách xuống. Nắp bình rượu vừa mở ra, roi hổ còn chưa kịp bỏ vào thì bên ngoài thư phòng đã truyan đến tiếng động nhẹ:

Cộp cộp...

Vương Trịnh nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Cửa sổ bỗng nhiên mở tung, một bóng đen lao vào trong.

Vương Trịnh giật mình, định gọi hộ vệ thì bóng người lao vào vội vàng nói:

"Vương đại nhân, là ta, Triệu Trạch. Đừng kêu, đừng kêu..."

Tiếng gọi của Vương Trịnh đột ngột dừng lại. Nhìn kỹ mới phát hiện bóng người đầy bụi đất trước mặt là Triệu Trạch. Ông ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại trầm xuống:

"Ngươi đến đây làm gì vào giờ này? Bên ngoài có tai mắt của Tập bộ ty, lỡ để lộ tin tức thì sao?"

Triệu Trạch mặt mày tái mét, đóng cửa sổ lại cẩn thận, quay người quỳ phịch xuống đất, chắp tay hành lễ:

"Vương đại nhân, ngài chính là cha ruột, là cha mẹ tái sinh của ta. Nếu không phải nhờ lời ngài nói lần trước, hôm nay ta chắc chắn đã bỏ mạng trên núi rồi..."

Bỗng nhiên bị hành lễ lớn như vậy, Vương Trịnh còn ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiểu ra:

"Ngươi lại làm hỏng việc rồi?"

Lúc này Triệu Trạch vẫn còn sợ hãi, quỳ trên mặt đất không muốn đứng dậy. Hắn ta định mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy roi hổ trong tay Vương Trịnh.

Vương Trịnh cúi đầu nhìn xuống: "Ừm... Chuẩn bị cho Lý tướng, ngươi cũng biết đấy, Lý tướng lớn tuổi rồi..."

"Hiểu rồi! Vương đại nhân không cần phải nói nhiều, lần sau ta sẽ chuẩn bị cho Lý tướng thứ gì đó mạnh hơn, để ngài tự tay đưa cho Lý tướng."

"Haiz, ngươi có lòng như vậy, Lý tướng chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Vương Trịnh khẽ xua tay, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trâm xuống:

"Thật sự làm hỏng việc rồi?!"

Triệu Trạch đứng dậy, mặt mày có chút vô tội:

"Chuyện này thật sự không trách được ta, ta đã gọi hết những tên gần Kinh thành đến rồi, tổng cộng sáu tên. Tuy trong lòng ta có chút kiêng ky, vẫn luôn đi loanh quanh bên cạnh, nhưng năm tên kia đều liều mạng xông lên, kết quả Vương đại nhân, ngài đoán xem thế nào?"

"Liều mạng đến mức mất mạng luôn à?"

"Xương cốt không còn!"

Triệu Trạch vỗ mạnh vào tay, dìu Vương Trịnh ngồi xuống ghế thái sư:

"Vương đại nhân không thấy cảnh tượng lúc đó đâu. Tên nhóc đó vốn dĩ không có chút tu vi nào, kết quả đánh tới đánh lui lại đột phá, giơ tay lên xoẹt xoẹt xoẹt, một kiếm một mạng, may mà ta chạy nhanh, nếu không thì giờ đã đầu thai lại rồi." Nghe vậy, Vương Trịnh nhíu ngươi:

"Đột phá? Ý gì?"

"Chính là đột nhiên có tu vi, hơn nữa có vẻ còn rất cao. Ta nghi ngờ tên nhóc đó đang che giấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ..."

"Đừng có nói nhảm nữa, đã hắt nước bẩn chưa?"

Triệu Trạch gật đầu: "Nghe theo lệnh của ngài, ta đã bảo bọn chúng mang theo lệnh bài của Phù Cơ sơn, chắc chắn đã nhìn thấy rồi. Còn chuyện có thể đổ oan cho Phù Cơ sơn hay không thì chưa chắc, người chết quá nhiều, chỉ kịp xử lý thi thể, không có thời gian xử lý dấu vết khác, chắc chắn sẽ để lại sơ hở."

Vương Trịnh xua tay: "Haiz, thôi vậy, cũng không trông cậy gì vào các ngươi, mấy ngày nay cứ im hơi lặng tiếng, đừng có thật sự để lộ ra ngoài. Chuyện thăm dò hư thực của Quốc sư, ta sẽ nói bóng gió với Trình Cửu Giang, để bọn chúng đi thăm dò."

"Vậy thì tốt quá, Vương đại nhân mưu kế nhiều vô số kể, chỉ cần hơi khích bác ly gián một chút...

"Biết nói tiếng người rồi đấy?"

"Hắc hắc..."

Cảnh tượng Tả Lăng Tuyên thiên thân hạ phàm khiến Triệu Trạch sợ hãi không nhẹ, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói:

"Đúng rồi, tên Tả Phò Mã kia, Vương đại nhân phải cẩn thận, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đến mức này, nếu không sớm ngày trừ bỏ, ngày sau ắt sẽ trở thành họa lớn..."

"Chuyện này ngươi đi nói với Thiên Tôn của các ngươi đi. Tiên su dưới trướng ngươi đều chết sạch rồi, bảo một văn quan như ta làm sao trừ bỏ? Dùng miệng nói chết hắn ta à?"

"Ặc... Cũng đúng, vậy ta đi bẩm báo với Thiên Tôn?"

"Chính ngươi không biết tự mình quyết định à?"

"Ta mà tự mình quyết định thì chắc chắn không sống nổi qua tháng sau."
Bình Luận (0)
Comment