Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Họa Vô Đơn Chí (2/2)

Chương 136: Họa vô đơn chí (2/2) Chương 136: Họa vô đơn chí (2/2)Chương 136: Họa vô đơn chí (2/2)

Lý do Khương Di có thể lên ngôi vị Nhiếp chính công chúa, phần lớn là nhờ sự ủng hộ của Nhạc Bình Dương.

Lý do Lý Cảnh Tự âm thầm tính toán thăm dò hư thực của Quốc sư, cũng là bởi vì dù có tư lịch thâm niên, Lý Cảnh Tự cũng không thể áp chế nổi Quốc sư Nhạc Bình Dương, người đã sống hơn hai giáp. Chỉ cần Quốc sư còn, rất khó có thể gạt bỏ tân quân để một mình nắm quyền.

Bất quá hôm nay ở trường hợp này, Lý Cảnh Tự đứng về phía "đại nghĩa", tự nhiên là lời lẽ chính đáng:

"Công chúa điện hạ. Quốc sư công lao khổ cực, triều thân văn võ không ai không kính nể trong lòng, nhưng triều thần cũng có cái tuổi cáo lão hồi hương'. Quốc sư đã hai năm không lộ diện, kinh thành lại rối loạn khắp nơi. Quốc sư bế quan cũng được, hay là chuyện gì khác cũng vậy, đã khó có thể thực hiện trách nhiệm, thì nên thoái vị nhường hiền, giao trách nhiệm cho người có thể gánh vác... ... Triều đình sẽ không bạc đãi công thần, về sau phong thưởng vẫn như cũ, Quốc sư còn có thể được thanh nhàn tĩnh tâm tu hành. Quốc sư hiện tại chậm chạp không lộ diện, tổng không thể ngồi nhìn kinh thành loạn lạc, công chúa điện hạ nhìn không được, chúng thần làm tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, còn xin công chúa điện hạ suy xét cho kỹ."

Triều thân văn võ bất kể phe phái như thế nào, đều tỏ vẻ tán thành, dù sao chuyện đã bày ra trước mắt, nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý.

Trên thực tế, trong lòng Ngô Thanh Uyển đều cảm thấy lời nói này không có vấn đề gì, nhưng nàng dù sao cũng là chưởng phòng của Tê Hoàng cốc, trên người gánh vác cơ nghiệp truyền thừa hai trăm năm, làm sao cam tâm giao Tê Hoàng cốc cho người khác.

Khương Di trầm mặc một chút, mở miệng nói:

"Quốc sư trấn giữ Đại Đan gần trăm năm, chưa kinh qua thông báo mà phế truất Quốc sư, không ổn."

Lý Cảnh Tự gật đầu: "Chưa kinh qua thông báo mà phế truất, quả thật không ổn; nhưng Quốc sư vẫn luôn không xuất quan, chúng thần ngay cả người cũng không gặp được, tổng không thể để cho triều thần văn võ cho đến Thánh thượng, đều ở chỗ này chờ đợi một cách khó hiểu. Mong rằng công chúa điện hạ có thể hạ lệnh, để Quốc sư đại nhân đến điện diện kiến, là đổi hay là giữ, nhất định phải nói rõ ràng."

Khương Di nhìn Ngô Thanh Uyển, cân nhắc hồi lâu, vẫn là nói:

"Quốc sư còn đang bế quan, đám cháy ngày hôm qua, cũng không gây ra tai họa lớn, cưỡng ép triệu kiến, sẽ khiến Quốc sư lạnh lòng. Nhạc Hằng, ngươi vê Tê Hoàng cốc, nghĩ cách thông báo với Quốc sư một tiếng, để Quốc sư sau khi xuất quan, đến điện diện kiến."

Nhạc Hằng vội vàng cúi đầu: "Thảo dân tuân mệnh."

Lý Cảnh Tự thấy Khương Di cố ý bảo vệ Tê Hoàng cốc, cũng không phản đối, mở miệng nói:

"Công chúa đã lên tiếng, chúng thần cũng không tiện nói nhiều. Bất quá, vẫn phải dặn dò Nhạc lão một câu, chuyện của người tu hành, triều đình xưa nay không nhúng tay; chức vị Quốc sư, vốn nên do người đạo hạnh cao thâm đảm nhiệm, Nhạc Quốc su nếu chậm chạp không ra mặt chủ trì đại cục, người khác muốn tự tiến cử vào chủ trì Tê Hoàng cốc, triều đình sẽ không thiên vị bất kỳ ai, mong rằng Nhạc lão hãy ghi nhớ trong lòng."

Ngô Thanh Uyển nghe vậy sắc mặt hơi trắng bệch, nàng hiểu ý tứ trong lời nói này —— Trình Cửu Giang nếu muốn làm Quốc sư đánh vào Tê Hoàng cốc, triều đình sẽ không quản, mọi hậu quả tự chịu.

Lời này tương đương với việc trực tiếp ủng hộ Trình Cửu Giang đoạt lấy chức vị Quốc sư, nếu truyền đến tai Trình Cửu Giang, e rằng rất nhanh sẽ dẫn người đánh vào.

Tê Hoàng cốc hiện tại chỉ có mấy lão nhược bệnh tật, không thể nào đối phó với Trình Cửu Giang đang ở thời kỳ đỉnh cao, nếu triều đình khoanh tay đứng nhìn không đứng ra hòa giải, đánh chết mấy người bọn họ cũng có khả năng.

Đại sư bá Nhạc Hằng cũng nghe hiểu ý tứ, nhưng tổ tông cơ nghiệp trên vai, lúc này cũng chỉ có thể ra vẻ ung dung tự tin, chắp tay hành lễ:

"Tê Hoàng cốc ta hiểu quy củ, nếu ngay cả cơ nghiệp của mình cũng không giữ nổi, cũng không xứng ngồi ở vị trí hiện tại."

Lý Cảnh Tự thấy vậy, khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Ngô Thanh Uyển cùng mấy vị sư huynh cùng nhau khom người cáo lui, tâm trạng bất an, cũng không biết mình ra khỏi Chính Nguyên điện như thế nào, trong lòng không ngừng suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Trong Tê Hoàng cốc, Tam sư bá đã dẫn đội đến Kinh Lộ đài, hiện tại lực lượng còn lại của Tê Hoàng cốc, chỉ có Đại sư bá, Nhị sư bá là tu sĩ Linh Cốc cảnh, còn lại đều là Luyện Khí. Tứ sư bá Trịnh Ngọc Phong, càng là đã sớm trở thành phế nhân, ngay cả Luyện Khí cũng không bằng.

Chỉ bằng hai tu sĩ Linh Cốc nhất nhị trọng, đối phó với Trình Cửu Giang Linh Cốc tứ trọng, không có chút phần thắng nào.

Còn về phần chấp sự Luyện Khí cảnh, ngay cả Chân khí ly thể cũng không thể nào chạm được đến góc áo của Trình Cửu Giang, cho dù có nhiêu hơn nữa cũng vô dụng. Huống chi, bọn họ cũng không cần thiết phải liều chết bảo vệ tông môn. Chuyện này đối với phần lớn đệ tử Tê Hoàng cốc mà nói, chỉ là đổi một người chưởng môn, những người bị ảnh hưởng chỉ có mấy vị chưởng phòng và đệ tử chân truyên, những người khác vẫn tiếp tục công việc của mình như trước.

Tả Lăng Tuyền trọng tình trọng nghĩa, sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng cho dù có thêm một chiến lực thập nhị trọng, cũng chỉ như "muối bỏ bể", bởi vì Trình Cửu Giang không phải một mình đến.

Nếu như Lăng Tuyền có thể giống như lần trước, trực tiếp nhảy lên Linh Cốc bát trọng thì tốt rồi...

Ý nghĩ này, hiển nhiên là không thực tế, bất quá cho dù chỉ mạnh hơn một chút, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút...

Cách thức để mạnh lên thì có, nhưng tên nhóc thối tha này không chịu thông suốt, chẳng lẽ thật sự phải để nàng chủ động sao? Ánh mắt Ngô Thanh Uyển phức tạp khó tả, tay vẫn luôn đặt trong tay áo, vuốt ve ngọc giản, tâm tư không biết đã bay đi đâu.
Bình Luận (0)
Comment