Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 196 - Chương 196: Trăng Lên Nói Chuyện Phiếm (2/2)

Chương 196: Trăng Lên Nói Chuyện Phiếm (2/2) Chương 196: Trăng Lên Nói Chuyện Phiếm (2/2)Chương 196: Trăng Lên Nói Chuyện Phiếm (2/2)

Trong khi giải thích, Khương Di cầm Thiên Độn bài, rót Chân khí của bản thân vào trong. Ngọc bài sáng lên một chút, sau đó khôi phục như thường. Nàng làm xong, lại đưa ba khối bài còn lại cho ba người có mặt.

Thang Tĩnh Nhu có chút bối rối, không dám nhận:

"Ta cũng có sao? Thật ngại quá."

Khương Di đưa bài cho Thang Tĩnh Nhu vì Thang Tĩnh Nhu có thể là thần thú. Tuy chưa xác định, nhưng dù sao cũng là bí mật chỉ có vài người biết. Nói không chừng sau này còn là đại cơ duyên vị liệt tiên ban. Lần này nàng ra ngoài, nhất định phải mang theo Thang Tĩnh Nhu, cũng là sợ Thang Tĩnh Nhu xảy ra chuyện gì, có thứ gì đó để giữ liên lạc. Tự nhiên phải đưa cho một cái.

Thấy Thang Tĩnh Nhu có chút ngại ngùng, Khương Di rất hào phóng:

"Bản cung ban thưởng cho ngươi, cứ cầm lấy đi."

"Ồ, tạ công chúa điện hạ"...

Tả Lăng Tuyền khẽ cười, cũng không xen lời, chỉ chăm chú nghiên cứu tấm bài mà vị hôn thê tặng...

Tầng hai khách sạn Quy Trần, tiếng nói chuyện đứt quãng.

Âm thanh không thể truyền ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng người mờ ảo từ khung cửa sổ đang mở.

Trên khu chợ người người tấp nập, các tu sĩ khắp Thiên Nam Hải Bắc xếp hàng dài bên ngoài Trâm Quế lâu, cầm đủ loại thiên tài địa bảo, đổi lấy vài đồng Thần tiên tiền. Mà trên tâng ba Trầm Quế lâu, một căn phòng đối diện với khách sạn, cửa sổ cũng đang mở toang.

Căn phòng là phòng thu chi của Trâm Quế lâu, một lão giả tóc hoa râm ngồi sau bàn, mân mê món đồ tinh xảo vừa thu được trong lầu, ánh mắt đặt trên người tráng hán đang đứng ở cửa sổ.

Tráng hán đứng ở cửa sổ, cái đầu cao hơn cửa sổ nửa cái, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, râu quai nón rậm rạp, đang chăm chú nhìn chằm chằm vào vị công tử tuấn mỹ trong khách sạn.

Chỉ tiếc khách sạn Quy Trần là nơi triều đình thế tục tiếp đãi khách quý, để tránh Tu sĩ dò xét, bên trong có bố trí pháp trận, sẽ làm nhiễu loạn âm thanh và cảnh vật, ngay cả khẩu hình cũng không nhìn rõ ràng. Cưỡng ép dò xét sẽ chạm vào pháp trận, cũng phá vỡ quy củ, hán tử chỉ có thể trừng mắt ở đây.

Lão giả sau bàn, là chấp sự phái đến đây của Thiết Tộc phủ, thấy vậy liền lên tiếng trêu chọc:

"Trấn Hãn sư huynh, huynh ở đây dùng mắt nhìn, nhìn đến ngày mai cũng không nhìn ra kết quả, hay là huynh phân phó một tiếng, ta sai người đi dò la?"

Hán tử được gọi là Trấn Hãn sư huynh, tên đầy đủ là Tư Đồ Trấn Hãn, nghe vậy vội vàng xua tay: "Không thể dò la, chuyện này không hề đơn giản, ngươi cứ coi như không nhìn thấy ta là được."

Lão giả có chút bất đắc dĩ: "Ta già rồi, chứ không mù, sư huynh thân hình to lớn như vậy đứng trước cửa sổ, ta ngay cả bên ngoài là ngày hay đêm cũng không nhìn ra được, muốn coi như không thấy thật sự có chút khó."

Tư Đồ Trấn Hãn đang định nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó; thân hình hắn lóe lên, xuất hiện trên nóc Trâm Quế lâu. Xác định xung quanh không có ai dò xét, hắn mới lấy ra lệnh bài của Thiết Tộc phủ.

Lệnh bài màu đen sáng lên, bên trong truyền đến giọng nữ lạnh lùng:

"Thế nào, đã tìm được người chưa?"

Tư Đồ Trấn Hãn nhìn chằm chằm vào cửa sổ mờ ảo ở phía xa, nhỏ giọng nói:

"Sư thúc quả nhiên liệu sự như thần, tìm được một người khá giống, nhưng không chắc chắn có phải hay không."

"Người như thế nào?"

"Tuổi chừng mười bảy mười tám, nhìn bước đi hơi thở, tu vi e rằng không thấp, ở nơi này vạn người không có một; người này rất tuấn tú, bất quá có chút nho nhã, không giống phong cách nam nhi Thiết Tộc phủ chúng ta. Lão tổ hình như không thích loại người này, cho nên nhìn không giống lắm."

"Đã thử thăm dò thực lực chưa?"

Tư Đồ Trấn Hãn nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội vàng nói:

"Sư thúc, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nếu thật sự là người do Lão tổ đích thân chọn, vậy chính là Thiếu phủ chủ. Ta mà chọc giận, ngay cả người cũng không bảo vệ được ta."

Thiên Độn bài im lặng một lúc, mới nói:

"Thôi vậy. Ngươi cứ chú ý trước, chờ xác định rồi hãy nói."

Tư Đồ Trấn Hãn gật đầu, lại nghi ngờ hỏi:

"Sư thúc, sao người biết người mà Lão tổ chọn, sẽ xuất hiện ở đây?"

"Lão tổ vừa đi Nam Hoang, liền có thêm một Thanh Quái, người kia rất có thể xuất thân từ Nam Hoang; từ Nam Hoang ra, chỉ có ba cảng, phái người canh chừng tự nhiên có thể tìm được. Sau này hỏi chuyện, suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Tư Đồ Trấn Hãn bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Su thúc quả nhiên tính toán chu toàn. Bất quá Thiết Tộc phủ chúng ta, Tu sĩ có tiến không lùi, không đánh thì chết, dựa vào chính là một thân gan dạ; người có đầu óc, đều sẽ suy trước tính sau, cho nên có đầu óc ta cũng không cần! Sư thúc người cũng phải sửa cái tật xấu này đi, nếu không khó thành đại sự."

Lệnh bài không có hồi âm.

"Này? Sư thúc, người còn đó không? Người xưa có câu lời thẳng như daơ, người đừng để bụng... Sư thúc?.......
Bình Luận (0)
Comment