Chương 220: Một người trấn áp cả thành (2/2)
Chương 220: Một người trấn áp cả thành (2/2)Chương 220: Một người trấn áp cả thành (2/2)
Nói xong, hắn giơ tay lên, lùi vê phía sau võ đài.
Những tán tu khác đến đây ăn uống miễn phí, chứng kiến cảnh tượng này thì khỏi phải nói, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra, nhao nhao tản ra khỏi võ đài.
Tộc nhân Trương gia nhìn thấy lão tổ và gia chủ chết thảm, tuy trong lòng có bi phẫn, nhưng bi phẫn nào có mạng sống quan trọng, chỉ là như đứng trước đại địch, cứng đờ tại chỗ.
Hai vị gia chủ mặt mày tái mét.
Gia chủ Lâm gia thấy Hắc y kiếm khách đến, vội vàng chắp tay thi lễ:
"Tiên trưởng, chúng tôi không phải người Trương gia, chỉ là đêu sinh sống ở Thanh Vân thành..."
Hắc y kiếm khách trên đỉnh tháp, ánh mắt lạnh lẽo:
"Ta đến dự hội của Thanh Vân thành, ngươi cho rằng một câu không phải người Trương gia, là có thể thoát khỏi trách nhiệm?"
Hai vị gia chủ đồng thời á khẩu, liếc mắt nhìn Xích Phát lão tiên chết không nhắm mắt, ngay cả dũng khí rút kiếm cũng không dám sinh ra, chỉ có thể chắp tay bồi lễ:
"Trương gia là long đầu của Thanh Vân thành, chuyện làm ăn riêng tư, Xích Phát lão tiên và Trương Dần Phong chưa từng nói cho người ngoài biết, chúng ta quả thực khó mà nhận ra, có lỗi cũng tội không đáng chết; còn mong tiên trưởng đại nhân đại lượng, có thể tha thứ, chúng ta nguyện ý bồi thường cho tiên trưởng, chỉ cần tiên trưởng lên tiếng..."
Hắc y kiếm khách hừ lạnh một tiếng:
"Bồi thường như thế nào?"
Hai vị gia chủ thấy vậy như được đại xá, có thể nói chuyện là tốt rồi. Gia chủ Lâm gia vội vàng tiến lên:
"Thanh Vân thành chỉ biết rèn kiếm, có thể lấy ra, cũng chỉ có ba thanh bảo kiếm kia. Tiên trưởng đã lấy một thanh, hai thanh còn lại, coi như là lễ vật tạ tội của Thanh Vân thành chúng ta. Tiên trưởng thấy thế nào?"
Hắc y kiếm khách không nói lời nào, im lặng một lúc, mới buông chuôi kiếm ra.
Gia chủ Lâm gia như được đại xá, vội vàng ra hiệu cho người phía sau.
Ba vị bô lão của ba gia tộc, nào dám nhiều lời nửa câu, tiến lên đặt tay lên cửa lớn Kiếm Các.
Tòa tháp cao bảy tâng, cửa sổ và cửa lớn chậm rãi mở ra.
Hai thanh bảo kiếm được đặt ở tầng sáu tái hiện thế, dưới con mắt của mọi người trong sân khẽ rung lên, rồi bay lên, bay ra khỏi cửa sổ, rơi vào tay hắc y kiếm khách.
Hai vị gia chủ nhìn thấy thân thông "cách không di vật”, trong mắt càng thêm kính sợ, vội vàng chắp tay lần nữa. Hắc y kiếm khách tiếp lấy hai thanh bảo kiếm, cúi đầu nhìn mọi người trong sân:
"Sau này, Thanh Vân thành nếu còn có nửa điểm trái với hiệp nghĩa, ta đảm bảo, Thanh Vân thành trên dưới sẽ không còn một ngọn cỏ. Không chỉ Trương gia, mà còn có Vương gia, Lâm gia các ngươi.
Hai vị gia chủ vội vàng chắp tay: "Tiên trưởng dạy bảo, vãn bối nhất định khắc cốt ghi tâm.”
Hắc y kiếm khách không nói thêm lời nào, chậm rãi biến mất sau mái hiên.
Rất nhanh, một đạo hồng quang bay ra từ đỉnh tháp, bắn nhanh ve phía xa, trong nháy mắt đã biến mất trong biển mây.
"Phù...'
Mọi người trong sân, chứng kiến tiên nhân ngự kiếm bay đi, đều thở phào nhẹ nhõm, không ít người trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Hai vị gia chủ quay đầu nhìn đầu lâu của Xích Phát lão tiên, trong lòng còn sợ hãi, hồi lâu không nói nên lời...
Trăng sáng vang vặc, gió mạnh rít gào giữa biển mây.
Cung Phụng tiên sư Liễu Xuân Phong, giãm lên phi kiếm màu đỏ rực, y phục bay phấp phới theo gió, xuyên qua biển mây vô tận.
Tả Lăng Tuyền đầu đội đấu lạp, trong ngực ôm ba thanh kiếm, đứng trên lưỡi kiếm mảnh dài, vịn vai Liễu Xuân Phong, nhìn xuống sông núi bên dưới.
Liễu Xuân Phong là tán tu Bán bộ U Hoàng, chiến lực không phải là thấp, nhưng không có Ngũ hành bản mệnh, cũng không thể nói là cao.
Vừa rồi đến Thanh Vân thành giả thần giả quỷ một phen, Liễu Xuân Phong cũng có chút sợ hãi, đi xa rồi mới mở miệng nói:
"Tiểu tử ngươi thật là muốn chết, ở đó Linh Cốc trung hậu kỳ có bảy tám người, lại còn là sân nhà của bọn họ, thật sự đánh nhau ta cũng không đỡ nổi, ngươi nói lời hung ác cũng được, lại còn dám đòi bảo kiếm trấn môn của người ta."
"Chỉ giết người, trị ngọn không trị gốc, lấy kiếm là chuyện phụ, cảnh cáo bọn họ sau này đừng có làm bay nữa mới là chuyện quan trọng."
Tả Lăng Tuyền cười nhẹ một tiếng, lấy ra bội kiếm của Xích Phát lão tiên, đưa cho Liễu Xuân Phong:
"Liễu tiền bối Ngũ hành thân hỏa, thanh kiếm này chắc hẳn dùng được."
Liễu Xuân Phong thân là Cung Phụng tiên sư, trong lúc làm nhiệm vụ lại mạo hiểm ra ngoài làm việc, khẳng định phải nhận thù lao. Tả Lăng Tuyền không cho, sau này Tê Hoàng cốc cũng phải cho, nhưng chắc chắn sẽ không cho thanh kiếm tốt như vậy.
Liễu Xuân Phong hơi bất ngờ, mở miệng từ chối:
"Tả tiểu hữu, ta chỉ là chạy vặt một chuyến thôi, e là không dám nhận."
"Liễu tiền bối không mạo hiểm đến đây đón chúng ta trở về, hiện tại chúng ta vẫn còn đang bị truy sát; không mang ta trở về Thanh Vân thành, ta cũng không lấy được hai thanh kiếm còn lại; chút tạ lễ này, là nên có."
Liễu Xuân Phong thấy vậy, không khách sáo nhận lấy bội kiếm, nói:
"Thanh kiếm này thật sự là không dám nhận, coi như vợ chồng ta nợ ngươi một ân tình lớn, sau này nếu có chỗ nào cần dùng đến, cứ việc mở miệng."
"Liễu tiền bối khách khí quá."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ