Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 238 - Chương 238: Bái Kiến Sư Tôn (2/2)

Chương 238: Bái kiến sư tôn (2/2) Chương 238: Bái kiến sư tôn (2/2)Chương 238: Bái kiến sư tôn (2/2)

"Vậy thì tiếp tục theo dõi, có gì khác thường, báo cho ta biết."

Tư Đồ Chấn Hãn thở dài, đứng dậy chuẩn bị nhảy xuống tường thành. Nhưng nghĩ lại, hắn lại hỏi:

"Sư thúc, rốt cuộc người muốn xử lý hắn thế nào? Nếu muốn ra tay với hắn, ta khuyên người một câu, Lão tổ mà nổi giận, ngay cả sư phụ ta cũng không dám hó hé..."

"Ta có thể làm gì hắn? Chỉ là muốn xem hắn có điểm nào hơn ta mà thôi."

Tư Đồ Chấn Hãn nghe vậy, cũng có chút bất bình:

"Ta cũng nghĩ như vậy. Tên nhóc đó chỉ có Kiếm Nhất, thiên phú hơn người là thật, nhưng chắc chắn không bằng sư thúc năm đó. Nói về liều lĩnh, Thiết Tộc phủ nhiều người liều lĩnh hơn hắn, nói về đầu óc, so với sư thúc càng là một trời một vực. Ngoài việc đẹp trai đến mức không giống người thường, ta thật sự không hiểu hắn có ưu điểm gì mà được Lão tổ thiên vị như vậy."

Thượng Quan Linh Diệp im lặng một chút, thản nhiên nói:

"Lão tổ làm vậy, ắt có lý do”

"Haiz....

Tư Đồ Chấn Hãn biết không thể nào hiểu được tâm tư của Lão tổ, cũng không nói thêm nữa. Xoay người nhảy xuống tường thành, chưa chạm đất đã biến mất không thấy bóng dáng.

Thượng Quan Linh Diệp đứng một mình trên lâu một lúc, đợi Tư Đồ Chấn Hãn rời đi. Do dự một chút, nàng đặt con mèo trắng xuống, thân hình theo gió bay đi. Trong nháy mắt, đã xuất hiện giữa tường trắng ngói đen của Tứ Di quán.

Tiểu viện là nơi ở của Thang Tĩnh Nhu. Bên ngoài tường viện có tiếng người hầu nói chuyện và đi lại, trong viện rất yên tĩnh.

Thượng Quan Linh Diệp nhìn qua cửa sổ phòng, có thể thấy một nữ tử dáng người đầy đặn, ngồi bên cạnh bàn tròn, tay cầm kim chỉ, mượn ánh đèn thêu một chiếc áo choàng. Miệng nàng còn ngân nga điệu hát dân gian:

"Ừm hừ hừ hừ hừ..."

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt trắng nõn như tuyết, thần thái cử chỉ đều giống như một tiểu nương tử chốn phàm trần đang ở nhà chờ phu quân trở về, xinh đẹp lại hiền dịu, dường như không liên quan gì đến tiên nhân đứng ngoài cuộc sống.

Thượng Quan Linh Diệp nhìn một cái, không nhìn thấu. Nàng nghĩ ngợi, đi đến trước phòng, cung kính hành lễ:

"Sư tôn."

"Ơ...

Thang Tĩnh Nhu đang thêu hoa, bị tiếng động bất ngờ làm giật mình, đâm cả vào ngón tay. Nàng ta đưa ngón tay ngọc trắng nõn rỉ máu lên môi mút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi sững sờ.

Chỉ thấy dưới ánh trăng bạc, trong tiểu viện hoa thơm cỏ lạ, đứng một mỹ nhân ăn mặc như nương nương trong cung. Tuy nhìn mặt không đoán được tuổi tác, nhưng lại búi tóc phụ nhân, trông có vẻ chững chạc. Làn da trắng như tuyết, nhưng lại có chút khác biệt, giống như sự khác biệt giữa đậu hũ trắng và tuyết trắng. Dung mạo xinh đẹp là điều không thể phủ nhận, nhưng khuyết điểm là đẹp mà không mang chút hơi thở con người, giống như mỹ nhân được tạc từ bạch ngọc, tuy đẹp như ngọc nhưng lại không có vẻ đẹp vừa đoan trang vừa quyến rũ của mỹ nhân phong trần.

Thang Tĩnh Nhu nhìn trái nhìn phải, còn tưởng là phi tần của nước nhỏ nào đó trong Tứ Di quán đi nhâm đường, đứng dậy có chút hoang mang nói:

'Ặc... Vị tỷ tỷ này là?"

Thượng Quan Linh Diệp hơi nhíu mày, nhìn vào mắt Thang Tĩnh Nhu, có chút nghi hoặc. Tuy nàng biết Lão tổ pháp thuật thông thiên, có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào, thậm chí có thể đoạt xá trùng sinh nghịch chuyển luân hồi, nhưng nữ tử trước mặt này, tuyệt đối không thể là Lão tổ giả dạng. Bởi vì bất cứ thứ gì cũng có thể giả mạo, chỉ có ánh mắt là không thể lừa người, Lão tổ không thể nào lộ ra ánh mắt ngây thơ như vậy.

Thượng Quan Linh Diệp suy nghĩ một lúc, thu hồi động tác hành lễ, ngẩng mắt nhìn Thang Tĩnh Nhu, hỏi:

"Ngươi và Lão tổ có quan hệ gì?"

Thang Tĩnh Nhu tuy không rõ thân phận của vị quý phụ mặc cung trang này, nhưng thông qua đôi mắt dường như chứa đựng cả biển sao mênh mông kia, cũng đoán được đôi chút, dù sao thì ánh mắt này có chút giống với lão bà tử kia.

Thang Tĩnh Nhu phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống:

"Ngươi là người của lão bà tử kia?"

Đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng của Thượng Quan Linh Diệp khẽ động. Nàng do dự một chút, hỏi:

"Lão bà tử nào? Ngươi đang nói ai vậy?"

Thang Tĩnh Nhu thấy vậy, có chút nghi hoặc, nhíu mày nói:

"Ngươi không phải người của bà ta?"

Thượng Quan Linh Diệp hiểu tiểu nha đầu này đang nói về ai, trong mắt thoáng chút kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang nghỉ ngờ tại sao Lão tổ nổi tiếng nóng tính lại không tức giận.

Thượng Quan Linh Diệp im lặng một lúc, rồi cung kính hành lễ:

"Xin lỗi, hình như ta đi nhầm sân rồi, xin thứ lỗi."

Nói xong, Thượng Quan Linh Diệp xoay người rời khỏi tiểu viện.

Thang Tĩnh Nhu khó hiểu, đưa mắt nhìn theo dáng người thướt tha của vị mỹ phụ mặc cung trang rời đi, rồi lại ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, nhíu mày suy nghĩ. Suy nghĩ mãi không ra, nàng liền lên tiếng:

"Lão bà tử, có ở đó không? Nữ nhân này là ai vậy? Cảm giác có chút giống người, có phải con gái người không?”

Căn phòng im lặng, nhưng rất nhanh, Thang Tĩnh Nhu ngẩng đầu lên, nghiêng tai lắng nghe, dường như có người đang thì thâm bên tai nàng.

"Đồ đệ của ngươi? Nàng ta sẽ không gây bất lợi cho Tiểu Tả chứ?"

"Không liên quan đến chúng ta là được rồi, mà sao ta lại cảm thấy nàng ta giống như oán phụ khuê phòng, có chút u oán? Có phải ngươi làm trưởng bối này bạc đãi người ta rồi không? Nhìn bộ dạng của ngươi là ta biết ngay ngươi không biết nuôi dạy con gái..."

"Này —— hỏi thăm một chút cũng không được sao? ... Đúng rồi bà già, lại đây mở Linh Lung các này ra...

"Này? Còn ở đó không? ... Không nói gì là sao, ta làm phiên ngươi đấy có tin không?..."

“Thiên linh linh, địa linh linh.......
Bình Luận (0)
Comment