Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Đêm Dài Đằng Bang (1/3)

Chương 254: Đêm Dài Đằng bang (1/3) Chương 254: Đêm Dài Đằng bang (1/3)Chương 254: Đêm Dài Đằng bang (1/3)

Đêm xuống, mây đen che khuất ánh trăng sáng, giữa đất trời chỉ còn lại biển đèn lung linh của Lâm Uyên thành.

Bên trong Thái phi cung, Thượng Quan Linh Diệp tựa người vào Nhuyễn tháp sau lớp Mành châu, trên đùi là Bích nhãn bạch miêu đang cuộn tròn, đôi mắt nàng thoáng đượm vẻ ưu tư.

Thượng Quan Linh Diệp đã bước vào U Hoàng, dù có thức trắng mấy năm cũng chẳng hề hấn gì, ban đêm không cần ngủ. Nhưng Thái phi cung không phải nơi tu luyện, Linh khí loãng đến mức chẳng thể giúp tu vi của nàng tiến thêm nửa bước, ngồi thiền cũng vô ích. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, nàng chỉ có thể ngồi dựa vào đây, để hồn phiêu lãng muôn dặm.

Hai ngày trước, sau khi trò chuyện với Tả Lăng Tuyền, tuy vẫn chưa hiểu rõ ý của Lão tổ, nhưng trong lòng Thượng Quan Linh Diệp đã bình tĩnh hơn, không còn bồn chồn hay nghi ngờ nữa, chỉ chuyên tâm suy nghĩ xem bản thân đã sai ở đâu.

Suy tư hồi lâu, vẫn chưa thể tháo gỡ được khúc mắc, thì bên ngoài Mành châu, một màn nước bỗng hiện lên.

"Meo-"

Bạch miêu bật dậy, dùng lớp thịt dưới bàn chân cào nhẹ vào ngực Thượng Quan Linh Diệp.

Thượng Quan Linh Diệp bừng tỉnh, quay sang nhìn màn nước.

Trong màn nước, vẫn là khung cảnh của khu chợ tiên gia, góc nhìn từ trên nóc Ngự Thú trai, tiếng nói chuyện khe khẽ vọng lên từ phía dưới.

"... Đã điều tra rồi, tên nhóc đó tên là Tả Lăng Tuyền, là Tu sĩ đến từ Đại Đan, một tiểu quốc ở Nam Hoang, thân phận là Ngự tiền thị vệ, lân này đến Lâm Uyên thành là đi theo hoàng thất Đại Đan vào kinh, yết kiến Đại Yên Thiên Tử..."

"Tu vi thế nào? Sư thừa là ai?"

"Đã mua chuộc được quan lại của Lễ bộ, tin tức nhận được là y hai mươi bảy tuổi, tu vi Linh Cốc bán bộ, Sư phụ tên là Trình Cửu Giang, một Sơn chủ của Tiểu sơn đầu, tu vi Linh Cốc tứ trọng... Chiều nay y có đến chợ, dò hỏi tin tức về việc vào Lạc Hồn uyên, có bối cảnh thì đã chẳng chạy đến Lạc Hồn uyên kiếm tiền mạo hiểm, tin tức này hẳn là chính xác..."

"Hai mươi bảy tuổi, Linh Cốc bán bộ, thiên phú cũng tạm được..."

"Y tìm người dẫn đường là Lão Tiền, một tán tu ở chợ, đưa chút Thần tiên tiền hẳn là mua chuộc được; hay là để ta sắp xếp người, tìm cơ hội ở trong Lạc Hồn uyên..."

"Đi đi."...

Sau khi tiếng thì thâm chấm dứt, góc nhìn của màn nước chuyển đến một căn nhà khác. Tư Đồ Chấn Hãn lộ ra cái đầu đầy râu quai nón:

"Sư thúc, người nghe thấy chưa?"

Thượng Quan Linh Diệp vuốt ve bộ lông của bạch miêu, ánh mắt liếc sang chỗ khác, giọng điệu co phan thieu kien nhan:

"Sau này những chuyện nhỏ nhặt không đâu, không cần bẩm báo với ta; ta biết rồi thì sao chứ? Nhắc nhở Ngự Thú trai rằng bọn họ đã đánh giá sai thực lực đối thủ?"

Tư Đồ Chấn Hãn có chút oan ức: "Sư thúc, là người bảo ta để ý Thiếu phủ chủ, có gì bất thường đều phải báo cho người mà."

"Ta bảo ngươi để ý là xem hắn có điểm nào khác với ta, tại sao lại được Lão tổ ưu ái, có phải có chỗ nào mạnh hơn ta hay không, chứ không phải bảo ngươi làm hộ đạo nhân, hiểu chưa?”

Khác biệt?

Tư Đồ Chấn Hãn chớp chớp đôi mắt tròn xoe như chuông đồng, nghiêm túc suy nghĩ:

"Chỗ nào mạnh hơn Sư thúc thì ta không nhìn ra, nhưng mà khác với Sư thúc thì có rất nhiều."

Ánh mắt Thượng Quan Linh Diệp khẽ động, nàng ngồi thẳng dậy:

"Nói."

"Thiếu phủ chủ là nam nhân, Sư thúc là nữ nhân. Ta vừa nhìn thấy hắn là nhận ra ngay."

Hơi thở Thượng Quan Linh Diệp khẽ ngưng lại, định mắng vài câu, nhưng cuối cùng vẫn đè nén sóng gió trong lòng, nghiêm túc nói:

"Trời đất phân âm dương, con người phân nam nữ; âm dương trời đất không phân cao thấp, nam nữ nhân gian cũng vậy, đây không phải lý do Lão tổ ưu ái hắn."

Tư Đồ Chấn Hãn vội vàng lắc đầu: "Chưa chắc đâu, theo ta thấy, Thiết Tộc phủ không nên có nữ nhân nào khác ngoài Lão tổ, bất kể là nương nương hay bất kỳ nữ nhân nào khác, đều không thích hợp đi con đường thuần túy nam nhân như chúng ta."

Thượng Quan Linh Diệp đưa tay xoa mi tâm:

"Con đường của Thiết Tộc phủ quả thực không thích hợp với nữ tử, nhưng con đường Lão tổ đi được, ta cũng đi được, Lão tổ ưu ái hắn, không phải vì lý do nam nữ. Ngươi còn nhìn ra điều gì khác nữa không?”

Tư Đồ Chấn Hãn sợ bị Lão tổ phát hiện, nên không dám đến gần Tả Lăng Tuyền, làm sao nhìn ra được gì chứ? Nhưng Sư thúc đã hỏi, hắn chỉ đành bịa đại:

"Cái khác... À đúng rồi, Thiếu phủ chủ hình như rất trọng tình trọng nghĩa, dù là đối xử với nữ tử bên cạnh, hay là bằng hữu quen biết trên con đường tu hành, đều đặc biệt chân thành, nhìn mà ta cũng muốn kết bái huynh đệ với hắn..."

Thượng Quan Linh Diệp khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ ta lại bạc đãi ai?"

Tư Đồ Chấn Hãn vội vàng lắc đầu: "Ta không có ý đó, chỉ là... Ta cảm thấy Sư thúc có hơi quá mức thần tiên, đối xử với mọi người rất tốt, nhưng luôn có cảm giác là công tư phân minh, đối với ai cũng như nhau, không những không có đạo lữ, mà ngay cả bằng hữu cùng uống rượu cũng không có, ừm... Ta cảm thấy sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì, đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta."
Bình Luận (0)
Comment