Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 257 - Chương 257: Vực Sâu Thăm Thẳm (1/2)

Chương 257: Vực sâu thăm thẳm (1/2) Chương 257: Vực sâu thăm thẳm (1/2)Chương 257: Vực sâu thăm thẳm (1/2)

Ngày hôm sau, trời đổ mưa phùn.

Tả Lăng Tuyền đã thức dậy từ sớm tinh mơ, thu dọn đồ đạc, cùng Thang Tĩnh Nhu ra khỏi nhà, hướng về Lạc Hồn uyên.

Lạc Hồn uyên rất lớn, quy mô không thua kém gì dãy Hoang sơn ở cực nam Ngọc Dao Châu, trải dài từ đông sang tây, dài hàng vạn dặm. Nhìn từ trên trời xuống, nó giống như một vết sẹo méo mo nằm trên mặt đất, bên trong trướng khí mù mit cây cối um tùm, dây leo chằng chịt, có rất nhiều khe nứt kéo dài xuống lòng đất.

Những khe nứt này dẫn đến đâu không ai biết, sâu bao nhiêu cho đến nay cũng chưa có Tu sĩ nào thăm dò rõ ràng. Chỉ biết rằng đã từng có Tu sĩ đi lạc trong hang động ngầm như mê cung, đi vào từ khu vực Lâm Uyên cảng, luẩn quẩn dưới lòng đất mấy năm trời, khi đi ra đã đến tận sâu trong Hoang sơn.

Tuy gặp phải chuyện khá thảm khốc, nhưng khi người nọ ra ngoài, trên người lại đeo đầy bảo vật, tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, từ một tán tu sa cơ thất thế, trực tiếp biến thành 'Đa Bảo tiên sư, trải nghiệm của hắn đến nay vẫn khiến các tán tu ở Nam phương Cửu tông không khỏi xuýt Xoa ngưỡng nộ.

Tuy nhiên, truyền thuyết vê việc có được cơ duyên lớn, một bước lên trời, chung quy cũng chỉ là truyền thuyết, mấy trăm năm chưa chắc đã xuất hiện một kẻ được Thiên đạo ưu ái như vậy; Lạc Hồn uyên sở dĩ được gọi là Lạc Hồn uyên' mà không phải 'Đa Bảo uyên, là bởi vì phân lớn Tu sĩ mạo hiểm xâm nhập đều có đi không về, hồn lìa khỏi xác, chôn vùi dưới lòng đất.

Khe nứt gần Lâm Uyên cảng chỉ là một đoạn nhỏ trong toàn bộ Lạc Hồn uyên, vì gần Thiết Tộc phủ, Tu sĩ qua lại đông đúc, đã có người đi trước thăm dò đường di coi như là khu vực tương đối an toàn, Tu sĩ cảnh giới thấp đều thích lăn lộn ở đây, nhưng muốn đi vào sâu hơn, vẫn cần có người dẫn đường lão luyện.

Giữa trưa, một con Bạch Hạc chở người đáp xuống vách đá bên rìa khe nứt lớn. Ba bóng người từ trên lưng Bạch Hạc nhảy xuống, men theo bậc đá mà người xưa đã khai phá, chậm rãi đi về phía sâu khe nứt mù mịt trướng khí.

Người đàn ông trung niên đi đầu là Lão Tiền, người dẫn đường mà Tả Lăng Tuyền tìm được từ chợ phiên hôm qua, là một tán tu Luyện Khí thập trọng, đã lăn lộn ở Lâm Uyên cảng mười mấy năm, rất quen thuộc với khu vực lân cận, lúc này đang cẩn thận giới thiệu:

"... Đi xuống từ đây là Tam Xoa Lâm, trước kia có rất nhiều rắn ngũ sắc và chim hót, tiếc là đã bị bắt sạch, linh thảo linh dược gì đó thì càng không cần phải nói, rễ cũng bị đào hất..."

Tả Lăng Tuyền đội đấu lạp, khoác áo tơi, bên hông đeo thanh thiết kiếm bình thường, Mặc Uyên kiếm được bọc vải đen đeo sau lưng, ngoài ra, trên lưng còn đeo thêm một tấm thuẫn bài.

Thang Tĩnh Nhu cũng khoác áo tơi, chiếc váy bên trong đã được thay bằng bộ võ phục rộng rãi thường thấy trên giang hồ, trong tay ôm một chiếc la bàn; Đoàn Tử thì rúc vào cổ Thang Tĩnh Nhu, tò mò đánh giá hẻm núi phía dưới. Lạc Hồn uyên rất dài, hai bên đều là hẻm núi uốn lượn không thấy điểm tận cùng, phía dưới sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một số tán cây và ánh lửa. Xung quanh cũng không phải là không có người, trên những vách đá gần đó, có thể nhìn thấy vài đội Tu sĩ kết bạn cùng nhau đi xuống hoặc quay trở lại.

Con đường trên vách núi đều là do người xưa đi ra, không tính là dốc đứng gập ghềnh. Thang Tĩnh Nhu cũng không phải là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, đi trên vách núi không hề tốn sức, nhưng đây là lần đầu tiên nàng theo Tả Lăng Tuyền vào rừng sâu núi thẳm tìm bảo, có chút căng thẳng là điều khó tránh khỏi, bèn hỏi:

"Bên dưới có hung thú không?”

Lão Tiền chống cây gậy trúc, quen đường quen lối đi trước, nghe vậy cười khà khà:

"Gọi là hung thú gì chứ, đó gọi là cơ duyên; mãnh thú càng lợi hại, xương da thịt trên người càng đáng giá. Ví dụ như Hắc Báo, một tấm da hổ hoàn chỉnh giá hai mươi Bạch Ngọc Chu, xương hổ có thể luyện chế Tẩy Tủy đan, giá cả tính theo lạng. Đắt nhất là hổ tiên, dùng rượu ngon Đào Hoa thôn ngâm rượu, lão nhân tám mươi tuổi uống vào cũng có thể biến thành thanh niên trai tráng hai mươi tuổi. Chỉ cần có thể kiếm được, ra giá bao nhiêu, thương nhân giàu có ở tục thế cũng có thể bỏ ra bấy nhiêu..."

Thang Tĩnh Nhu vốn ham tiền, sau khi tính toán tỷ lệ quy đổi giữa Bạch Ngọc Chu và bạc, nàng nói:

"Tính ra như vậy, một con Hắc Báo chẳng phải đáng giá hơn một vạn lượng bạc sao? Ở đâu có thể gặp được?"

"Nếu ta biết ở đâu có thể gặp được, còn dẫn đường cho các ngươi sao? Tự mình đi qua đó rồi. Vào rừng sâu núi thẳm tìm kiếm dược liệu bảo vật, chính là xem phúc duyên của bản thân, vận khí các ngươi tốt tự nhiên có thể gặp được, vận khí không tốt thì bình an vô sự, đến như thế nào, về vẫn như thế ấy..."

Tả Lăng Tuyền nghe vậy cảm thấy rất thú vị, cũng không ngắt lời, chỉ lặng lẽ đi sau Thang Tĩnh Nhu, chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Rừng rậm gập ghềnh dưới khe nứt không bằng phẳng, trên mặt đất khắp nơi đều có thể nhìn thấy khe đá lâu năm, nước mưa trút xuống, dường như vĩnh viễn không thể lấp day không ngừng thấm xuống sâu lòng đất.

Càng đi xuống thấp, ba người càng đi vào màn sương mù do trướng khí và hơi nước tạo thành. Lão Tiền đã che mặt bằng một miếng vải đen, coi như là một loại pháp khí, dùng để lọc độc tố trong không khí. Tả Lăng Tuyền và Thang Tĩnh Nhu đều có thể nín thở trong thời gian dài, nhưng đã có thể hít thở, hà cớ gì phải nín thở, vì vậy cũng dùng vải đen che mũi miệng.
Bình Luận (0)
Comment