Chương 270: Cùng Nhau Giữa Trời Đất (7/7)
Chương 270: Cùng Nhau Giữa Trời Đất (7/7)Chương 270: Cùng Nhau Giữa Trời Đất (7/7)
Thang Tĩnh Nhu dựa vào vách đá, thân thể căng cứng, nắm chặt lấy vạt áo, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
Trong lòng nàng chẳng suy nghĩ gì phức tạp như Tả Lăng Tuyền, chỉ đơn giản là:
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì...
Tên nhóc thối tha này quá đáng quá rồi, có nên cắn hắn một cái hay không...
Sao hắn có thể hôn ta, ta lớn hơn hắn mấy tuổi...
Giả vờ như không biết được không... chắc chắn là không được... hay là giả vờ ngất xỉư?...
Những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu, Thang Tĩnh Nhu không thể suy nghĩ, cảm giác xa lạ khiến nàng choáng váng, muốn trốn tránh hoặc cự tuyệt, hoặc là đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn bất động, giống như con cá nằm trên thớt.
"Chiếp-"
Đoàn Tử ngồi xổm trên vạt áo Thang Tĩnh Nhu, nghiêng đầu nhỏ quan sát, đôi mắt đen láy, ánh lên niềm vui. Dù sao nó rất thích chủ nhân, cũng rất thích Tả Lăng Tuyền, hai người ở bên nhau, đãi ngộ thức ăn cho chim của nó sau này chắc chắn sẽ được nâng caol
Chỉ là Đoàn Tử còn chưa suy nghĩ được bao lâu, liền phát hiện một bàn tay to lớn che tới, ấn nó vào trong vạt áo.
"Chiếp?"
Có lẽ là phát hiện ấn không đúng, bàn tay to lớn lại nâng lên, xoa xoa đầu nó như muốn xin lỗi...
"Ưm..."
Thang Tĩnh Nhu không phải lần đầu tiên bị Tả Lăng Tuyên lén lút sàm sỡ, phản ứng không lớn như Khương Di, chỉ là đầu óc choáng váng nâng tay lên, nhưng cuối cùng lại đặt lên vai Tả Lăng Tuyền...
Đại Yên vương triều Trung Châu, Ấn Hằng sơn.
Trên Vân Hải cô đảo, cung các trong suốt như pha lê, xung quanh buông xuống năm dải ánh sáng đầy màu sắc, giống như hàng ngàn năm qua, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.
Liên Hoa đài ở chính giữa cung điện mây mù lượn lờ, trước tấm khiên khổng lồ màu đen 'Quy xà hợp thể, lơ lửng một Kiếm Nhất giản, nữ tử áo vàng nhắm mắt ngồi thiên định ở giữa, quan sát chúng sinh vạn vật phía dưới.
Đạt đến vị trí của nữ tử áo vàng, có rất nhiều điêu cần phải chú ý: động tĩnh của bảy vị tôn chủ khác, Tứ phương chi chủ của Ngọc Dao Châu và tứ hải long vương, các đại yêu ẩn nấp khắp nơi, thậm chí là cục diện chiến tranh ở các châu khác và các biến số khác nhau; những điều này, mỗi một điều đều liên quan đến Nam phương Cửu tông, thậm chí là cả sinh tử tôn vong của Ngọc Dao Châu. Còn những chuyện nhỏ nhặt hơn thì lại càng nhiều vô số kể - lớn thì là sự biến đổi phong thủy khí vận của muôn nơi, nhỏ thì là một người nào đó hay một loài chim thú đang lạc lối giữa chốn sơn cùng thủy tận; Thượng Quan Linh Diệp, Tả Lăng Tuyền, Thang Tĩnh Nhu đều là một trong số đó, thậm chí ngay cả Lục Kiếm Trần, từ khoảnh khắc hắn rời quê hương cho đến ngày đạo tâm sụp đổ, nàng đều đã nhìn thấy.
Trong số những người này, có người có thể trở thành người kế nhiệm nàng, có người tương lai có thể ảnh hưởng đến vận mệnh thiên địa, còn có người là tấm gương phản chiếu đạo của nàng, lấy đạo của người khác để tự răn mình.
Nàng không thể nào lúc nào cũng dõi theo từng người một, nhưng sự quan tâm dành cho Tả Lăng Tuyền, quả thực phải nhiều hơn những người khác một chút.
Bởi vì Tiểu Phượng Hoàng mới sinh kia, thật sự quá phiên phức!
Nữ tử áo vàng khẽ động hàng mi lại cảm nhận được nơi sâu thẳm thần hồn, có những gợn sóng nhỏ bé khiến nàng khó lòng tĩnh tâm; cho dù đã thiết lập ngàn vạn lớp phong ấn trấn áp, nhưng nó vẫn truyền thẳng đến tận đáy lòng nàng một cách không chút trở ngại.
Tâm tình của Thang Tĩnh Nhu rất kỳ quái, không nói rõ được, thậm chí còn có chút vui thích và hưởng thụ, chắc chắn là không rơi vào cảnh tuyệt địa, không cần nàng phải bận tâm.
Nữ tử áo vàng mở đôi mắt chứa đựng tinh hải và đại địa, tuy không thở dài, nhưng vẻ bất đắc dĩ trong đáy mắt vẫn lộ rõ.
Tiểu mẫu long đang cuộn mình trên cây trượng vàng mở mắt, lên tiếng hỏi:
"Tiểu thải kê kia lại đến làm phiền ngươi nữa rồi?"
"Mỗi ngày hai lần, đã thành thói quen rồi."
Tiểu mẫu long lắc lắc đầu:
"May mà Linh Diệp nha đầu mấy ngày nay ngoan ngoãn, không mắng ngươi nữa, nếu không ngươi cả ngày lẫn đêm đều không được yên thân."
Nữ tử áo vàng không nói gì, chỉ khép hờ đôi mắt lại.
Tiểu mẫu long biết nữ tử áo vàng hiện tại không thể nhập định, đang định mở miệng tiếp tục tán gấu, lại phát hiện hơi thở trên người nàng có chút thay đổi. Gương mặt vốn dĩ luôn dửng dưng kia, bất giác nhíu mày, sau đó liền mở mắt, đáy mắt hiện lên kim quang.
"Sao vậy? Tiểu thải kê kia lại xảy ra chuyện gì, cần ngươi phải đích thân đến giúp đỡ?"
Không có lời đáp lại.
Nhưng Tiểu mẫu long lại bất ngờ nhìn thấy, nữ tử áo vàng vốn dĩ luôn tiến thoái lưỡng nan, phần thân trên bất ngờ ngả ra sau, giống như là đang theo bản năng né tránh thứ gì đó. Cô ta còn mím chặt môi, không biết đã phải chịu đựng loại công kích tàn nhẫn nào.......