Chương 303: Giang hồ Nhi Nữ (1/5)
Chương 303: Giang hồ Nhi Nữ (1/5)Chương 303: Giang hồ Nhi Nữ (1/5)
Gió cuốn theo hạt mưa, đập vào ô cửa sổ chạm khắc hoa văn tường vân, càng khiến căn phòng thêm phần tĩnh lặng.
Căn phòng giống như khoang thuyền hoa lệ, không tính là lớn, giường êm, bàn trà, bàn cờ, đàn cầm... đều đầy đủ cả, trên đỉnh treo viên ngọc trai tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Thượng Quan Linh Diệp mặc bộ váy phượng màu vàng kim, tựa vào chiếc giường êm nệm ấm chạm khắc tinh xảo, dung nhan khuynh thành, đôi mắt phượng uy nghiêm, vừa hoa lệ vừa sang trọng. Nhưng nếu không nhìn biểu cảm, chỉ nhìn thân hình đầy đặn cùng tư thế uể oải kia, trong căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu dàng này, lại có chút giống như phu nhân khuê các thiếu thốn hơi ấm nam nhân, chỉ có thể ôm mèo tự vui trong khuê phòng.
Trước mặt Thượng Quan Linh Diệp, lơ lửng một màn nước. Trong màn nước là một đôi nam nữ, đang sánh bước đi ra khỏi thạch động.
Từ trong Thiên Độn bài của Thiết Tộc phủ bên cạnh, truyên đến giọng nói hơi kích động của Tư Đồ Chấn Hãn:
"Không hổ là Thanh Quái nhà ta, nhìn phản ứng này, thân thủ này, gan dạ này, một chiêu đã đè Bạch Ngọc Tí Hứa Mặc xuống đất ôm đầu nhận thua, thật là cho Lão tổ mặt mũi..."
Nghe được những lời này, trong đôi mắt trong veo của Thượng Quan Linh Diệp không hề hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Nàng ta để Tả Lăng Tuyền đi bắt quỷ, chính là muốn để Tả Lăng Tuyền bất lực, phải câu cứu Lão tổ đến cứu nguy. Không ngờ Hứa Mặc của Phục Long sơn cũng nghe tin mà đến, chạy tới tận Đại Hoàng lĩnh.
Phục Long sơn là bậc thầy hàng yêu trừ ma, Thanh Quái đương gia ra tay, thu phục một Tiểu quỷ tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Để đạt được mục đích, Thượng Quan Linh Diệp cố ý chỉ sai đường cho Hứa Mặc, khiến hắn ta và Tả Lăng Tuyên chạm mặt nhau, đánh nhau một trận.
Kết quả tốt đẹp, người đứng thứ tám Ấu Long bảng, Hứa Mặc, còn chưa kịp nói câu nào đã bị Tả Lăng Tuyên ấn vào trong hồ nước, giơ tay nhận thua.
Như vậy, Lão tổ nhất định đang ở trên đỉnh núi cười thầm, sẽ không ra mặt nữa.
Thượng Quan Linh Diệp tính toán sai lâm, tâm trạng không được tốt lắm, khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói:
"Tù Long trận là bí thuật không truyền của Phục Long sơn, Hứa Mặc ban đầu tưởng là người cùng một nhà, không ra tay giết người. Đợi đến khi Phong Ma kiếm trận xuất hiện, hắn đoán được thân phận của Tả Lăng Tuyền, càng không muốn liều mạng, mới nhận thua. Trận này không tính là thắng."
"Sao lại không tính là thắng? Đều là Thanh Quái, sáu trọng đánh hai trọng, đan điền Khí hải căn bản không cùng một quy mô, Hứa Mặc bị kiếm ý của thiếu chủ nhà ta dọa đến mức giơ tay nhận thua, vậy chính là thua.”
"Hứa Mặc cho rằng Tả Lăng Tuyên muốn liều mạng, không muốn tranh chấp vô nghĩa mà thôi."
"Tu sĩ Thiết Tộc phủ chúng ta vốn là như vậy, có tiến không lùi, không đánh thì chết, không dám liều mạng thì có thể gọi là Thanh Quái Thiết Tộc phủ sao? Hứa Mặc sợ rồi chính là thua, nếu hắn ta cũng dám liều mạng... vậy thiếu chủ nhà ta chết cũng oanh liệt!"
Thượng Quan Linh Diệp lười để ý đến tên ngốc này, giơ tay phất nhẹ, sau đó ôm con mèo trắng từ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông.
Bên trong Thiên Độn bài, Tư Đồ Chấn Hãn lập tức nghi ngờ hỏi:
"Ơ? Sư thúc, sao người không cho ta xem nữa? Ta còn muốn xem Thiếu phủ chủ điều tra nguồn cơn thế nào. Dưới Đại Hoàng lĩnh giấu nhiều hài cốt như vậy, e là có vụ án lớn..."
"Ngươi ngoan ngoãn điều tra tung tích của Ngô Tôn Nghĩa đi."
"Sư thúc, cái này tìm thế nào đây? Chỉ có một cái tên, thông tin khác cái gì cũng không có. Tìm một Tu sĩ ba mươi năm trước trong phạm vi Cửu tông, sổ sách chất đống còn cao hơn cả Ấn Hằng sơn, ta xem đến mức đầu to thêm hai vòng rồi. Hay là Sư thúc người tự mình làm đi."
"Ngươi muốn ta tìm thế nào? Chuyện mình vỗ ngực đảm bảo, thì tự mình phải làm cho tốt."
Nói xong, Thượng Quan Linh Diệp cất Thiên Độn bài đi, tiếp tục nhìn màn nước trước mặt.
Ngoài đồng hoang, mưa bão vẫn như cũ.
Tả Lăng Tuyền và Khương Di đi ra khỏi sơn động, chạy dọc theo vùng núi hoang dã về phía bắc hơn mười dặm. Khi xác định không có ai theo dõi, hai người mới tìm một khu rừng rậm rạp ẩn nấp dừng lại.
Vừa rồi trong lúc không hề chuẩn bị, liên tiếp gặp phải cô hồn dã quỷ và Tu sĩ hùng mạnh, trải qua có thể nói là không hề kém phần nguy hiểm. Khương Di chạy đến nơi an toàn, tim vẫn còn đập thình thịch, nắm chặt tay Tả Lăng Tuyền, lòng còn sợ hãi nói:
"May mà người kia tưởng ngươi là Thượng Quan Cửu Long, nếu không hai chúng ta đều phải bỏ mạng trong sơn động....
Sắc mặt Tả Lăng Tuyền vẫn bình tĩnh, vén áo tơi che lên đầu Khương Di:
"Hứa Mặc vừa rồi, không phải kẻ hung ác tày trời, bây giờ nghĩ lại cũng không có gì nguy hiểm."
"Bây giờ nghĩ lại thì không nguy hiểm, nhưng lúc nãy không biết thân phận, các ngươi vừa ra tay đã liều mạng, hai cái tháp lớn như vậy, trực tiếp nện lên đầu người ta, suýt chút nữa dọa chết ta."
"Chít chít-'
Đoàn tử đang ngồi xổm trên vai Khương Di, cũng gật đầu, hiển nhiên là bị cảnh tượng hai người đánh nhau dọa sợ không nhẹ.
Tả Lăng Tuyên cũng không ngờ Hứa Mặc lại biết Tù Long trận, lúc đó hắn cũng giật mình không nhẹ, cười nói:
"Ta cũng bị dọa nhảy dựng, nhưng ít ra ta gan lớn hơn, hư trương thanh thế dọa hắn ta, không sao là tốt rồi." Khương Di vỗ vỗ ngực phập phồng, tạm thời đè nén tâm trạng xuống, lại nói: "Nói là nhận một vụ án ta có thể xử lý được, đây là nhận cái gì vậy? Ngươi cũng không xử lý được, còn muốn ta xử lý..."