Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 375 - Chương 375: Quỷ Tài Luyện Khí (4/5)

Chương 375: Quỷ Tài Luyện Khí (4/5) Chương 375: Quỷ Tài Luyện Khí (4/5)Chương 375: Quỷ Tài Luyện Khí (4/5)

Tả Lăng Tuyền càng thêm khó thở, chỉ cân ngẩng đầu nhìn con ngươi khổng lồ một cái, đã cảm thấy thân hồn rung chuyển, suýt chút nữa ngất xỉu. Thượng Quan Ngọc Đường đang dùng thân thể của Thang Tĩnh Nhu, lúc này cũng nhíu chặt mày, thân hình có chút lảo đảo, suýt nữa thì đứng không vững. Đoàn tử ẩn giấu trong ngực nàng “chít chít..." kêu lên đầy hoảng sợ, nhìn từ vạt áo có thể thấy nó đang run rẩy.

Lôi Hồng Lượng vốn đang phẫn nộ nhìn về phía đông, sau khi phát hiện động tĩnh trên trời, vẻ giận dữ trên mặt hắn hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên nói:

"Cái thứ quỷ quái gì thế kia? Trông có vẻ đáng sợ đấy."

"Có lẽ là hóa thân của Thái Âm." Ngô Thanh Uyển đáp.

"Có lẽ?" Lôi Hồng Lượng nghỉ ngờ.

"Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Lôi Hồng Lượng há hốc mồm, tên đã lên nỏ không thể không bắn, lại tiếp tục bày ra dáng vẻ không sợ chết, phẫn nộ nhìn về phía đông.

Ngô Tôn Nghĩa đáp xuống trung tâm Thần Giáng đài, giơ cao mộc trượng chỉ thẳng lên con mắt khổng lồ trên bầu trời, lớn tiếng nói:

"Thân hàng!"

Lời vừa dứt, hắn dùng hai tay cầm mộc trượng, cắm mạnh xuống đất.

Âm ầm——

Pháp trận trong phạm vi gân hai dặm xung quanh tỏa ra hào quang chói lọi, vô số luông sáng vàng kim xuyên qua một trăm lẻ tám cây cột khổng lồ, chiếu thẳng vào con ngươi khổng lồ kia.

Con mắt khổng lồ như nghe thấy tiếng gọi, có phản ứng, tập trung ánh nhìn vào Lôi Hồng Lượng đang đứng phía dưới.

"A——"

Cũng trong khoảnh khắc này, Lôi Hồng Lượng toàn thân chấn động, cả người lơ lửng giữa không trung, tóc tai bay tán loạn, cơ bắp toàn thân vặn vẹo, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa cuồng nhiệt.

Hai mắt hắn ban đầu tràn đầy tơ máu, sau đó giống như bị nhỏ một giọt mực, dần dần lan rộng, cho đến khi toàn bộ nhãn cầu đều hóa thành màu đen, giống hệt con mắt khổng lồ trên trời.

Tả Lăng Tuyền và Thượng Quan Linh Diệp đứng quan sát từ xa, có thể cảm nhận rõ ràng khí thế của Lôi Hồng Lượng đang không ngừng tăng lên, chỉ trong vài nhịp thở, đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến Thượng Quan Linh Diệp phải vô thức lùi về phía sau.

Thượng Quan Ngọc Đường ánh mắt lạnh lẽo, trâm giọng nói:

"Chuẩn bị chạy." "Hả?"

Thượng Quan Linh Diệp ngẩn người, đang nghi hoặc không biết chạy bằng cách nào, thì cả bầu trời bỗng chấn động, dường như bị va chạm mạnh.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện bầu trời vốn đã chìm vào màn đêm cực hạn, giờ đây đã được bao phủ bởi những đám mây ngũ sắc, chỉ còn lại một khoảng trống ở trung tâm.

Một nam tử mặc long bào, ngồi trên lưng kỳ lân ngũ sắc, tay cầm ngọc tỷ, đánh mạnh vào lồng giam trời đất được tạo thành từ một trăm lẻ tám cây cột khổng lồ. Chỉ một đòn, đã tạo ra vô số vết nứt trên đỉnh Thiên Khanh, những cây cột khổng lồ và cả bầu trời bị xé toạc cũng bắt đầu rung chuyển.

Thấy vậy, Thượng Quan Linh Diệp vội vàng dẫn mọi người bay về phía những vết nứt, nhưng vừa rời khỏi mặt đất, đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lão đến rợn người nhìn chằm chằm về phía mình.

Trên Thần Giáng đài, Lôi Hồng Lượng cao lớn hơn một vòng, đôi mắt đen kịt không còn vẻ căm hận và cuông nhiệt như lúc nấy, mà trở nên lạnh lùng vô cảm. Hắn khóa chặt ánh mắt vào Thang Tĩnh Nhu, lao về phía mọi người.

Bùm——

Lần này tốc độ của hắn cực nhanh, có thể nói là dịch chuyển tức thời đến trước mặt mọi người.

Lôi Hồng Lượng giơ tay phải lên, chộp thẳng vào trán Thang Tĩnh Nhu.

Thượng Quan Ngọc Đường đang chiếm giữ thân thể Thang Tĩnh Nhu, ngay khi cảm nhận được nguy hiểm, đã lập tức giơ tay kết ấn, thi triển liên tiếp mấy đạo thuật pháp bảo vệ toàn thân, nhưng tất cả đều bị phá vỡ trong nháy mắt.

Thượng Quan Linh Diệp thấy 'sư tôn bị tấn công, gần như không chút do dự, chắn trước mặt Thang Tĩnh Nhu, trong tay xuất hiện một tấm khiên khổng lồ màu đen khắc hình Quy xà hợp thể.

Tả Lăng Tuyền cũng bung Phượng Hoàng hộ bị ra, ôm lấy Thang Tĩnh Nhu, dùng Thuẫn bài chắn trước người.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hiểu được thế nào là muỗi đốt voi'.

Trong mắt Lôi Hồng Lượng chỉ có Thang Tĩnh Nhu, phát hiện bị cản trở, hắn cũng không thi triển thuật pháp gì, mà chỉ giơ tay vỗ một cái.

Oanh——

Không gian trước mặt chấn động dữ dội, Huyền Vũ thuẫn và hộ bị rèn từ tinh huyết Phượng Hoàng, ngay cả một hơi thở cũng không chống đỡ nổi, vỡ tan thành bột mịn ngay khi tiếp xúc với sóng xung kích.

Thượng Quan Linh Diệp đồng tử co rút, nhưng cũng không kịp phản ứng gì khác, chỉ có thể dồn hết tất cả những gì đã học, dùng thân thể chắn trước Thang Tĩnh Nhu.

Trước mặt Thượng Quan Linh Diệp sáng lên luông sáng ngũ sắc, tạo thành ngàn tầng kết giới, nhưng cũng không thể hóa giải được đòn tấn công này. Dư chấn đánh tan tất cả phòng ngự, rơi vào người Thượng Quan Linh Diệp.

Bộ giáp đen trên người Thượng Quan Linh Diệp là bảo vật do Lão tổ ban cho, tuy không bị đánh nát, nhưng cũng xuất hiện vô số vết rạn.

Dư kình tràn vào cơ thể, mặt Thượng Quan Linh Diệp lập tức tím tái, phun ra một ngụm máu, cả người đập vào Thang Tĩnh Nhu và Tả Lăng Tuyền, hất văng cả hai ra ngoài, cho đến khi va vào cây cột khổng lồ ở rìa Thiên Khanh.

"Lăng Tuyền!"

Ngô Thanh Uyển cũng bị dư chấn đẩy ngã xuống đất, vội vàng bò dậy chạy về phía ba người.

Vân Chính Dương đứng trước mặt mọi người, chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng rút kiếm phản công, chém một nhát về phía Lôi Hồng Lượng.

Chỉ tiếc, Lôi Hông Lượng căn bản không để ý đến Vân Chính Dương, kiếm phong chém tới ngay cả da cũng không phá nổi, chỉ bay về phía Thang Tĩnh Nhu đang ngã trên mặt đất. Hắn lại giơ tay muốn tóm lấy nàng.
Bình Luận (0)
Comment