Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Hai Người Các Ngươi... (1/2)

Chương 383: Hai người các ngươi... (1/2) Chương 383: Hai người các ngươi... (1/2)Chương 383: Hai người các ngươi... (1/2)

Vụ náo loạn ở Phục Niêm quốc vừa qua chưa lâu, dù có ra tay dẹp yên bao nhiêu lần cũng chẳng thể thay đổi được đại cục, quan trọng nhất vẫn là phòng ngừa từ sớm.

Dưới ánh trăng, trong Bạch ngọc cung các trên đỉnh Ấn Hằng sơn, hơn mười màn nước lơ lửng giữa không trung, phản chiếu cảnh tượng bên trong các Tổ sư đường.

Chưởng môn, trưởng lão của Thiết Tộc phủ cùng các phân tông, cung kính đứng trước bức họa trong Tổ sư đường, cúi đầu hành lễ.

Nữ tử áo vàng ngồi xếp bằng trên Liên Hoa đài, lên tiếng:

"Trong Cửu tông có không ít dị tộc Tu sĩ ẩn nấp, 'Thần Giáng đài' chỉ cần xuất hiện một lần, liên có khả năng gây ra đại họa máu chảy thành sông... Phái người tuần tra tất cả Tông môn, thế gia, độ khẩu, động thiên phúc địa ở phía nam Đại Yên vương triều..."

Thượng Quan lão tổ làm việc xưa nay bá đạo, ngay cả hai vị Tôn chủ đồng cấp Tam nguyên lão cũng không xem ra gì, tự nhiên là muốn tra ai thì tra.

Nhưng phía nam Đại Yên vương triều đâu chỉ có Thiết Tộc phủ, còn có Kinh Lộ đài và Vân Thủy kiếm đàm, tự tiện kiểm tra những nơi không đối ngoại của các thế lực khác, chẳng khác nào lột quần xem chim to nhỏ thế nào, không cần nghĩ cũng biết sẽ đắc tội người khác, đệ tử dù sao cũng phải cân nhắc nhân tình thế thái.

Màn nước bên cạnh Đại Yên đế vương, là Tổ sư đường của Thiết Tộc phủ; Tư Đồ Bá Nghiệp thân hình cao lớn, chắp tay nói:

"Dựa theo minh ước Cửu tông, Tông môn tự trị lãnh địa, nếu không có chứng cứ xác thực, Tông môn không được vượt giới chấp pháp; Linh Diệp âm thâm đến Chước Yên thành điều tra, đã khiến Thiên Đế thành bất mãn, may mà tra được 'Thần Giáng đài, mới không bị nhân cơ hội gây khó dễ. Phái người trực tiếp đến cửa lục soát tất cả Tông môn phía Nam, Kinh Lộ đài và Vân Thủy kiếm đàm chắc chắn sẽ không cho vào cửa, hơn nữa còn phá hỏng quy củ, để bọn họ tự kiểm điểm có lẽ thích hợp hơn."

Tư Đồ Bá Nghiệp có thể làm Phủ chủ, là nhờ năng lực quản lý hơn người, chưởng môn của tám đại Tông môn khác cũng vậy.

Hội nghị nội bộ Tông môn, tự nhiên có thể khuyên can, nếu đều là một lời của Lão tổ, gia nghiệp lớn đến đâu cũng không giữ được.

Đối với lời khuyên can này, Thượng Quan Ngọc Đường đáp:

"Cừu Bạc Nguyệt và Lý Giản Dương đều bất mãn với ta, hạ lệnh cho bọn họ tự kiểm điểm, nhưng bọn họ không thể nào nghe theo, nghe theo cũng chỉ là nói một đằng làm một nẻo."

Tư Đồ Bá Nghiệp suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu:

"Quy củ là do Lão tổ đặt ra, nếu chúng ta tự mình vượt giới trước, ngày sau khó mà khiến người khác tâm phục khẩu phục. Đợi hai tháng nữa, đến Cửu Tông hội minh, đệ tử cùng các vị trưởng lão các tông sẽ nghiêm túc trao đổi việc này, nhất định phải thương nghị ra một phương án giải quyết ổn thỏa, hồi đáp Lão tổ."

Cửu Tông hội minh mười năm một lần, một trong những tác dụng, chính là để những bậc trưởng lão quản lý Cửu tông, ngồi chung một bàn thương lượng việc, điều chỉnh tu chỉnh minh ước.

Chỉ tiết minh ước rất nhiều, lần này cần bàn bạc, ước chừng có 'Bách tính đánh bom Tông môn có nên trừng phạt hay không, Nữ tu cởi đồ nhảy múa có nên cấm sử dụng Thiên Độn tháp hay không, vân vân.

Nếu không có quy củ để tuân theo, dù chỉ là chuyện cỏn con, cũng có thể gây ra xung đột đẫm máu giữa hai thế gia tu tiên.

Thượng Quan Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn coi trọng quy củ do mình đặt ra, gật đầu nói:

"Điđi.”

"Vâng.'

Màn nước trong cung điện lần lượt biến mất, khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Tiểu mẫu long đáp xuống Liên Hoa đài, có chút cảm thán nói:

"Trước kia ngươi là một nha đầu bốc đồng, sao giờ đã lên đến đỉnh núi, lại tự trói buộc mình bằng nhiều điều lệ như vậy? Nếu là trước kia, ngươi nhất định sẽ xách gậy quét ngang Cửu tông, ai dám không phục liền đánh kẻ đó."

Thượng Quan Ngọc Đường cô linh linh ngồi trong cung các giữa trời đất, lắc đầu nói:

"Người có thể hạn chế ta chỉ có chính ta, nhưng ta không phải là toàn tri toàn năng, nếu không tự trói buộc mình, nhất định sẽ có ngày phạm sai lầm."

Tiểu mẫu long có chút nhàm chán lắc lắc cái đầu to:

"Haizz- Vẫn là ngày ngày đánh nhau thoải mái hơn, ta cứ tưởng đạo hạnh càng cao càng tự do tự tại, nào ngờ đứng trên đỉnh núi lại phải gánh vác cả bầu trời, kẻo trời sập đè chết người thấp bé...

"Ưm-"

Tiểu mẫu long đang lải nhải, bỗng một tiếng rên rỉ ái muội vang lên trong đại điện trống trải.

Tiểu mẫu long từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng nghe thấy âm thanh kỳ quái như vậy từ miệng chủ nhân, ngẩn người một lúc, mới mơ màng nhìn vê phía nữ tử áo vàng bên cạnh.

Khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Đường xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh, vậy mà lại nhíu mày, năm ngón tay thon dài che môi, khí thế bễ nghễ chúng sinh trong mắt cũng yếu đi rất nhiều, một tia ý vị khó tả, liên tục hiện lên rồi lại bị đè xuống.

Tiểu mẫu long nghiêm túc hẳn lên, nhìn chằm chằm vào mắt nữ tử áo vàng:

"Ngươi... động dục?”

"Không có, vận công xảy ra chút sai sót."

Thượng Quan Ngọc Đường muốn nhắm mắt lại, nhưng hai vai lại khẽ run lên, tư thế ngồi xếp bằng cũng lập tức đổi thành ngồi nghiêng, dường như đang kẹp chặt hai chân.

"Trời đất ơi!"

Tiểu mẫu long như phát hiện ra tân đại lục, ghé sát lại muốn quan sát kỹ càng, nào ngờ chủ nhân giơ tay lên chính là một cái tát, đánh nó choáng váng tại chỗ.

Thượng Quan Ngọc Đường nhíu chặt mày, theo bản năng nắm chặt vạt váy dài bằng vảy rồng, không ngừng vận dụng tất cả thuật pháp cả đời học được, để áp chế cỗ xung động khó hiểu trong lòng.

Nhưng cảm giác khó tả kia, lại như xuất phát từ sâu trong thần hồn, trừ phi nàng tự kết liễu, hủy diệt hôn phách, nếu không căn bản không thể nào chặt đứt, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.

"Con Phượng Hoàng chết tiệt này..."

Thượng Quan Ngọc Đường có thể cưỡng ép áp chế sự khó chịu của thân thể, nhưng thứ không nằm trong tâm kiểm soát của nàng, nàng tuyệt đối không dám buông lỏng, nhất là cỗ xung động trong lòng.

Bởi vì chỉ cân nàng sơ ý dậm chân một cái, liền có khả năng giãm nát tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm.

Thượng Quan Ngọc Đường giằng co một lúc, phát hiện cỗ xung động kia không hề dừng lại, ngược lại càng ngày càng quá đáng, sắc mặt hơi lạnh lùng, đáy mắt hiện lên kim quang...

Bên trong thủy tạ thanh nhã, tiếng thở dốc như có như không.

Trên giường tre màu vàng nhạt, Thang Tĩnh Nhu ánh mắt mê ly, tay vẫn theo bản năng ôm lấy cổ Tả Lăng Tuyền.

Thang Tĩnh Nhu vốn dễ đổ mồ hôi, trên trán lấm tấm mồ hôi; vạt áo màu xanh đậm cũng bị cởi ra một chút, lộ ra hình thêu Đoàn tử mập mạp trên yếm.

Dù đang trong trạng thái mất hồn, Thang Tĩnh Nhu vẫn khá dè dặt, một tay che ngực, đê phòng Tả Lăng Tuyền được đẳng chân lân đằng đầu.

Tả Lăng Tuyền nằm nghiêng trên giường, có lẽ là quá nhập tâm, tay cũng không biết đã đặt ở đâu...

Cũng không biết đã hôn bao lâu, ánh mắt Thang Tĩnh Nhu khôi phục đôi chút, dường như nhận ra điều gì đó.

"Hửm?"

Thang Tĩnh Nhu lập tức tỉnh táo, muốn đẩy Tả Lăng Tuyền ra, nhưng phát hiện mình không sao dùng được sức. Chỉ trong nháy mắt chần chừ đó, đáy mắt nàng liền bắt đầu xuất hiện kim quang.

lỊ

Lại nữa sao?!

Cơ thể Tả Lăng Tuyền đột nhiên cứng đờ, tâm thân đang chìm đắm nhanh chóng khôi phục, hắn muốn tách ra, nhưng cũng giống như lần trước, căn bản không kịp nữa rồi.

Đôi mắt nữ tử trước mặt trong nháy mắt biến thành lạnh lẽo, khiến hắn không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment