Chương 386: Đêm Dài Đằng Đắng (2/4)
Chương 386: Đêm Dài Đằng Đắng (2/4)Chương 386: Đêm Dài Đằng Đắng (2/4)
Ngô Thanh Uyển tuy tính cách bảo thủ kín đáo, nhưng khi nhắc đến chuyện kích thích như vậy, vấn lộ ra chút tò mò, ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi:
"Lúc đó ngươi hôn chỗ nào?"
Tả Lăng Tuyền ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng:
"Ta có thể hôn chỗ nào?"
Ngô Thanh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, muốn nói lại thôi. Nàng biết rõ, Tả Lăng Tuyền chỗ nào cũng dám hôn, hơn nữa đặc biệt thích dùng cách hôn khiến người ta khó mở miệng mà hành hạ nàng...
Ánh mắt chạm nhau, đáy mắt Ngô Thanh Uyển cũng lộ ra vẻ xấu hổ, hai chân khép lại, dời mắt đi chỗ khác.
Tả Lăng Tuyền lúc này mới hiểu ý, lắc đầu nói:
"Chưa đến mức đó."
Ngô Thanh Uyển phát hiện chủ đề hơi lệch lạc, cũng không tiếp lời nữa, chỉ bình tĩnh lại, đè nén tạp niệm trong lòng.
Tả Lăng Tuyền nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng, do dự một chút, lại thăm dò nói:
"Uyển Uyển, có phải nàng muốn... ?"
Giọng nói rất ngọt ngào, giống hệt như lúc thì thâm bên tai nàng.
Ngô Thanh Uyển nghe thấy giọng điệu này, cảm giác hai chân như nhữn ra, nàng nghiêm mặt nói:
"Lăng Tuyền, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Tả Lăng Tuyền biết Uyển Uyển đang nghĩ gì, hắn đứng trước mặt Thanh Uyển, ghé sát hôn nhẹ lên môi nàng.
Hôm nay Ngô Thanh Uyển ra ngoài làm việc, mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, khá rộng rãi kín đáo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thân hình thướt tha bên dưới lớp váy.
Ngô Thanh Uyển còn tưởng Tả Lăng Tuyền muốn cưỡng hôn nàng, đưa tay ôm lấy vạt áo rộng thùng thình, dựa vào tường, định nghiêng đầu né tránh, lại thấy hắn chỉ hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó liền cúi người xuống.
"Hửm?"
Ngô Thanh Uyển có chút mơ màng, không hiểu sao Tả Lăng Tuyền lại đột nhiên nửa quỳ xuống hành lễ với nàng, nhưng khi nhìn thấy vạt váy màu xanh nhạt của mình bị vén lên, rốt cuộc cũng hiểu ra - đúng là định cưỡng hôn nàng.
II
Gương mặt xinh đẹp của Ngô Thanh Uyển lập tức đỏ bừng, còn mang theo chút hoảng hốt, dựa vào tường đẩy trán Tả Lăng Tuyền, muốn né tránh nhưng hoàn toàn không thể làm gì được hắn, chỉ có thể nhỏ giọng nói:
"Lăng Tuyền, ta không muốn, ngươi đừng làm càn."
"Ngô tiền bối rõ ràng là muốn, ta hiếu kính tiên bối là chuyện nên làm, thả lỏng một chút."
"Ngươi... ngươi hiếu kính cái gì! Ta cho ngươi... đuôi cáo được chưa? Ngươi đừng như vậy..."
"Được."
"Được thì ngươi mau dừng tay lại...'
Thang Tĩnh Nhu vừa bị bắt gặp, Ngô Thanh Uyển không dám làm càn ở bên ngoài, phản kháng mấy lần đều vô dụng. Thấy Tả Lăng Tuyền không nghe lời, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại nói:
"Thái phi nương nương, Lăng Tuyền có việc tìm người."
Chiêu này hơi quá đáng.
Tả Lăng Tuyền "xoạt" một tiếng đứng thẳng người, xòe tay nhìn Uyển Uyển, vẻ mặt vô tội.
Ngô Thanh Uyển vội vàng chỉnh lại váy áo, ánh mắt có chút bực bội, lại đánh vào ngực Tả Lăng Tuyền một cái, xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, nàng mới khôi phục lại dáng vẻ sư trưởng, nghiêm nghị nói:
"Ngươi muốn tu luyện, ít nhất cũng phải tìm một nơi thích hợp chứ, thật là càng ngày càng quá đáng... Thật là làm gương xấu!"
"Lăng Tuyền biết lỗi."
Tả Lăng Tuyên muốn đuổi theo dỗ dành vài câu, nhưng từ xa trong thủy tạ đã vang lên tiếng đáp lại: Vào đi."
Hắn chỉ đành bất đắc dĩ bỏ cuộc, đi về phía thủy tạ...
Trong phòng mây mù lượn lờ, mỹ phụ nhân mặc cung trang váy phượng ngồi trên đệm mềm, hấp thu linh khí đất trời, chữa trị thương thế trên người, có vẻ hơi thất thần.
Từ sau khi rời khỏi phòng Thang Tĩnh Nhu, Thượng Quan Linh Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng phản ứng của Thang Tĩnh Nhu lại rất khác thường. Nàng không thể tin rằng lão tổ uy vũ bá đạo lại có thể e lệ như tiểu nữ nhân.
Thần du vạn dặm hồi lâu, Thượng Quan Linh Diệp đành coi chuyện vừa rồi là hiểu lầm, không quấy rầy Tả Lăng Tuyền nữa, mà tập trung suy nghĩ về chuyện quân áo của mình.
Tục ngữ nói bệnh không ky y, nàng trọng thương hôn mê, Tả Lăng Tuyên vì chữa thương, cho dù thật sự nhìn thấy thân thể nàng, nàng cũng có thể lý giải, sẽ không canh cánh trong lòng.
Nhưng vấn đề bây giờ là, nàng không biết Tả Lăng Tuyền có nhìn thấy hay không.
Nếu Tả Lăng Tuyền không nhìn thấy, nàng lại tưởng hắn nhìn thấy, sẽ tạo thành hiểu lâm không cần thiết; nếu nhìn thấy, nàng không chắc chắn, trong lòng khó tránh khỏi luôn có nghi vấn.
Tu hành chú trọng tâm như chỉ thủy, Thượng Quan Linh Diệp từ nhỏ đã như vậy, không muốn vì chuyện này mà để trong lòng một nút thắt.
Nhưng chuyện này, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi, rốt cuộc nên làm thế nào đây...
Đang lúc suy nghĩ biện pháp, bên ngoài truyên đến tiếng gọi của Ngô Thanh Uyển.
Thượng Quan Linh Diệp hoàn hồn, phất tay nhẹ, dịch chuyển một chiếc đệm mềm đến đối diện, lên tiếng:
"Vào đi."
Bước chân vang lên đều đều, rất nhanh đã đến cửa. Cửa phòng mở ra, Tả Lăng Tuyên mặc áo choàng đen bước vào.
Thượng Quan Linh Diệp thu công tĩnh khí, tư thế chuyển thành ngồi nghiêng đoan trang hiền thục, hỏi:
"Có chuyện gì sao?”
Tả Lăng Tuyền bị Uyển Uyển lừa vào đây, trên đường đi vẫn luôn tìm đề tài. Nhưng hắn vừa rồi bị Thượng Quan Linh Diệp bắt ngay tại trận, còn ngại ngùng gặp nàng, làm sao có thể có đề tài gì chứ?
Tả Lăng Tuyền chậm rãi đi đến ngồi xuống trên đệm mềm, chỉ có thể nói mấy câu khách sáo:
"Thân thể nương nương thế nào rồi?"
Thượng Quan Linh Diệp đang muốn hỏi chuyện cởi quần áo, trong lòng khẽ động, ra vẻ mệt mỏi dùng tay phải chống sàn, tay trái xoa xoa vết thương trên ngực:
"Vẫn còn hơi đau."
Thượng Quan Linh Diệp năm đó là tiên tử lạnh lùng nổi tiếng của Cửu Tông, tám mươi năm trôi qua, dung mạo vẫn không lộ dấu vết thời gian, lại thêm một phần đoan trang và dịu dàng mà chỉ nữ nhân trưởng thành mới có.