Chương 389: Trở Về Cung (1/4)
Chương 389: Trở Về Cung (1/4)Chương 389: Trở Về Cung (1/4)
Chớp mắt đã sang đầu đông.
Sau khi sóng gió bên ngoài thành Chước Yên lắng xuống, người dân xung quanh lần lượt trở về, dần dần khôi phục lại trật tự như xưa.
Tả Lăng Tuyền cùng mọi người tạm thời ở lại tiểu phúc địa của Chước Yên tông. Có thân phận Thượng Quan Linh Diệp ở đây, Chước Yên tông nào dám chậm chẽ, nhường cả hồ nước nóng ra cho hắn dưỡng thương.
Thượng Quan Linh Diệp bị chấn thương kinh mạch khí phủ, bề ngoài tuy không có gì khác lạ nhưng muốn khôi phục như ban đầu cũng phải mất không ít thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Tả Lăng Tuyên không quấy rây Thượng Quan Linh Diệp nữa, hắn chuyên tâm luyện tập thuật pháp, chuẩn bị cho Cửu Tông hội minh.
Thuật pháp Thượng Quan Linh Diệp dạy cũng không nhiều, ngoại trừ "Cầu Vũ thuật"'Hóa Vũ thuật" loại tiểu thuật pháp mà Thủy hệ Tu sĩ nào cũng phải có, chiêu thức lợi hại chỉ dạy hai loại.
Một là "Phi Sương thuật", tương đương với "Hỏa Hoàn thuật" trong thủy pháp, nhưng hỏa diễm biến thành băng tiễn, phá đất chui lên đâm vào kẻ địch xung quanh, phạm vi và uy lực tùy thuộc vào tu vi bản thân, nghe nói kẻ mạnh có thể đóng băng ngàn dặm, nhược điểm cũng giống như Hỏa Hoàn, chỉ có tác dụng với mục tiêu trên mặt đất.
Còn có một loại là tuyệt kỹ trấn phái của Thiết Tộc phủ "Tham Lang”; "Tham Lang" tượng trưng cho sự thống trị mạnh mẽ, thuật này là do Thượng Quan lão tổ sáng tạo ra, được coi là đỉnh cao của ngự vật thuật, có thể ngưng tụ Ngũ hành chỉ vật thành thực thể, tùy tâm sở dục điều khiển, biến hóa khôn lường. Thượng Quan lão tổ ngưng tụ ra một con Giao Long kim loại trên không Tê Hoàng cốc chính là dùng thuật này; Tả Lăng Tuyền chắc chắn không có bản lĩnh lớn như Lão tổ, nhưng chỉ cần học được thì tác dụng cũng không nhỏ.
Về phần cảnh giới, Tả Lăng Tuyên đã đến Linh Cốc lục trọng, muốn cưỡng ép lên thất trọng trong thời gian ngắn thì hơi gấp, vì vậy ngoại trừ luyện tập thuật pháp, thời gian rảnh rỗi hắn không tiếp tục nâng cao cảnh giới mà giúp Thanh Uyển tu luyện.
Về phân tu luyện như thế nào thì khỏi cần nói cũng biết.
Nhưng muốn một lần tu hai tháng thì hiển nhiên là không thể, hắn và Uyển Uyển chịu được chứ căn nhà cũng không chịu nổi.
Dù sao Thanh Uyển cũng chưa chính thức xác định quan hệ, dáng vẻ Sư trưởng vẫn phải làm cho giống, đặc biệt là trước mặt Thượng Quan Linh Diệp và Thang Tĩnh Nhu, căn bản không dám buông thả, mỗi lần tu luyện đều phải đảm bảo an toàn mới có thể bắt đầu, còn hạn chế thời gian cho Tả Lăng Tuyền, hai người không thể biến mất quá lâu, tránh cho Thang Tĩnh Nhu nghĩ ngợi lung tung.
Ngoài việc tu luyện, Thanh Uyển còn đến Chước Yên tông học hỏi, học được một ít phong mộc lôi thuật pháp, còn có kiến thức cơ bản về luyện khí.
Từ sau khi biết được người khởi xướng chuyện hố trời là Nhị thúc Ngô Tôn Nghĩa, trong lòng Ngô Thanh Uyển luôn có một cỗ cảm giác thất bại làm mất mặt Ngô gia.
Dù sao Nhị thúc ruột cũng dám đối đầu với Bát đại tôn chủ, nàng lại chỉ có thể bị vãn bối đè ra liếm láp, nếu không học cho mình chút bản lĩnh phòng thân, sau này còn mặt mũi nào đi nhận người thân.
Nhưng luyện khí còn khó hơn tu hành, đều là dựa vào thiên tài địa bảo tích lũy, lại rất kén chọn thiên phú. Trước kia Ngô Thanh Uyển ở Tê Hoàng cốc không có cơ hội tiếp xúc, hiện giờ dù có thiên tài địa bảo chống đỡ, sau hai tháng cũng không luyện chế được Pháp khí nào ra hồn.
Thứ duy nhất có thể sử dụng được, ước chừng chính là một cái đuôi trắng biết phát sáng, nhưng đây là do Tả Lăng Tuyền xúi giục nàng làm, nàng biết không phải thứ tốt lành gì nên cũng không dám lấy ra.
Khoảng thời gian này Thang Tĩnh Nhu khá nhàm chán. Ăn ngủ đánh Đoàn tử đều là đang tu luyện, căn bản không cần tự mình nhọc lòng, sau hai tháng, bất tri bất giác đã là Linh Cốc lục trọng, nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ vượt qua Tả Lăng Tuyền, thiên phú này khiến Thượng Quan Linh Diệp cũng phải kinh ngạc.
Có lẽ là do có được quá dễ dàng, bản thân Thang Tĩnh Nhu ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt, điều quan tâm nhất vẫn là vấn đề tình cảm với Tả Lăng Tuyền.
Vì lo lắng sẽ lại dẫn Thượng Quan lão tổ đến, bị Thượng Quan Linh Diệp phát hiện, những ngày này Tả Lăng Tuyền rất ngoan ngoãn, ngoại trừ nắm tay nói lời âu yếm thì không có hành động gì quá đáng nữa.
Trong lòng Thang Tĩnh Nhu kỳ thật cũng không thèm muốn, nhưng lúc nên bắt nạt nàng thì không bắt nạt, cũng coi như là tước đoạt quyên lợi bị bắt nạt của nàng.
Với tính cách ngay cả khi ở trong biển lửa cũng không quên ôm hòm tiền của mình của Thang Tĩnh Nhu, đáng ra phải đến mà không đến chính là chịu thiệt, oán khí này tự nhiên trút lên người Thượng Quan lão tổ, mỗi ngày đều lén lút chửi rủa Thượng Quan lão tổ nửa canh giờ trong phòng.
Thượng Quan lão tổ có lẽ cũng tự kỷ rồi, không đáp lại Thang Tĩnh Nhu nữa.
Ngày lên ngày xuống, thời gian thoắt cái đã đến trung tuần tháng mười.
Sau khi Thượng Quan Linh Diệp dưỡng thương gần xong, nàng liên dẫn theo ba người lên Họa Phường, bắt đầu hành trình trở vê.
Thuyền là của Thượng Quan Linh Diệp, tự nhiên cũng không tiếc chút Thần tiên tiền dùng để thúc đẩy thuyền, nàng cho thuyền chạy hết tốc lực, trở về Đại Yên Kinh thành ước chừng cũng chỉ mất hai ngày.
Trên Họa Phường chỉ có một gian phòng, Thượng Quan Linh Diệp ở bên trong bổ sung Linh khí dưỡng thương, Thang Tĩnh Nhu và Ngô Thanh Uyển thì ở trong khoang thuyền.