Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Trở Về Cung (4/4)

Chương 392: Trở Về Cung (4/4) Chương 392: Trở Về Cung (4/4)Chương 392: Trở Về Cung (4/4)

Nhà ở ngay bên ngoài tường thành, chỉ cách vài bước chân, Tả Lăng Tuyền tiễn hai người đi xa, quay sang nhìn Thượng Quan Linh Diệp bên cạnh:

"Tiên bối, Khương Di đang ở đâu vậy?"

"Ở Xán Dương trì, ta bảo Ly Nô dẫn ngươi qua đó."

Sau hai tháng điều dưỡng, cơ thể Thượng Quan Linh Diệp đã hồi phục được phần lớn, thần sắc cũng đoan trang như thường, giống như quý phi vừa đi du ngoạn trở về. Nàng dẫn theo thị vệ đi về phía chính điện. Kim sắc tu thân phượng bào phác họa đường cong eo và hông, mỗi bước đi đều uyển chuyển, lay động lòng người.

Tả Lăng Tuyền đi theo sau, tự nhiên không tiện nhìn chằm chằm vào eo và hông gợi cảm của Thượng Quan Linh Diệp, hắn ngẩng đầu nhìn lên mái nhà chính điện. Trên đỉnh cung điện dưới ánh trăng chỉ có vài bức tượng thú, nhưng trên nóc nhà dường như lại có một chiếc bàn nhỏ, có một đôi nam nữ đang ngồi đối ẩm, trò chuyện vui vẻ.

Thượng Quan Linh Diệp cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bước chân không tự chủ được mà chậm lại, nghiêng đầu nói:

"Muốn uống rượu?”

Tả Lăng Tuyền cười nói: "Nương nương muốn uống thì cứ gọi ta bất cứ lúc nào, nhưng hôm nay vừa mới về, e là không uống được."

"Xa nhau một chút tình cảm càng thêm nồng nàn, ta hiểu."

Thượng Quan Linh Diệp bước lên bậc thang bằng đá trắng, nhìn chính điện trống trải, lại nói: "Mỗi tối ta đều rảnh rỗi, ngươi muốn đến lúc nào cũng được, trò chuyện với ngươi cũng thú vị, hơn hẳn một mình ngẩn người."

Ơ...

Tuy Tả Lăng Tuyên không câu nệ lễ nghi, nhưng hắn cũng không phải kẻ phóng túng, hắn đưa mắt nhìn về phía Đại Yên Hoàng thành cách đó không xa, dò hỏi:

"Ta là nam tử, đêm nào cũng chạy đến tẩm cung của Nương Nương, có khi nào khiến Triều đình bên đó... nghi ngờ?”

Thượng Quan Linh Diệp dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào Tả Lăng Tuyền, ánh mắt trong veo mà uy nghiêm:

"Ngoài uống rượu ra, ngươi còn muốn làm gì bản cung nữa?"

Tả Lăng Tuyền chắp tay thi lễ: "Chỉ là uống rượu, vãn bối nào dám có ý nghĩ bất kính."

"Vậy thì được rồi, trong sạch tự khắc sáng tỏ, ngươi lo lắng Đại Yên hoàng tộc nghi ngờ ngươi muốn trộm lão tổ tông của bọn họ?"

"Ơ... Vãn bối không dám."

"Hừ-” Thượng Quan Linh Diệp không trêu chọc Tả Lăng Tuyền nữa, giơ tay lên, Bạch miêu liền từ Thiên Bộ lang chạy ra, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt.

"Vãn bối xin phép cáo lui."

"Đi đi."

Thượng Quan Linh Diệp xoay người bước vào chính điện.

Tả Lăng Tuyền chắp tay cáo từ, đi theo Bạch miêu băng qua hành lang, đến gần tẩm điện.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đến tối, xung quanh tẩm điện đều tắt đèn, chỉ có Xán Dương trì vẫn sáng đèn, mơ hồ nghe thấy tiếng nước 'ào ào.

Tả Lăng Tuyên vốn định cho Khương Di một bất ngờ, không ngờ Khương Di cũng cho hắn một bất ngờ.

Hắn vô thức bước chậm lại, đi đến bậc thang bên ngoài Xán Dương trì. Bạch miêu kêu lên một tiếng, muốn nhắc nhở hai nữ tử bên trong, hắn vội vàng 'suyt' nhẹ.

Bạch miêu rất thông minh, cũng không quấy rầy Tả Lăng Tuyền, xoay người đi tìm chủ nhân.

"Để ta xem..."

Trong cung các truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.

Tả Lăng Tuyền lặng lẽ mở cửa, bước vào phòng tắm rộng lớn đầy hơi nước. Hắn định nhìn trộm một cái, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô nương bước ra khỏi bình phong, đang dùng yếm che mặt.

Bên trong Xán Dương trì rất nóng, hơi nước trắng xóa che khuất tâm nhìn, nhưng khoảng cách gần như vậy, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tả Lăng Tuyền còn chưa kịp hoàn hồn, Lãnh Trúc đã va vào lòng hắn, phát ra tiếng 'ưm nhẹ.

Lãnh Trúc cứng đờ người, sững sờ tại chỗ.

Tả Lăng Tuyền cúi đầu nhìn xuống, không biết nên thuận thế ôm lấy, hay là lùi lại tránh đi, cuối cùng quyết định đứng yên.

Lãnh Trúc cũng không giống như hắn dự đoán, hoảng hốt kêu to, mà là kéo yếm xuống nhìn thoáng qua.

Phát hiện người trước mặt là Phò mã gia ngày đêm mong nhớ, mặt Lãnh Trúc nhanh chóng đỏ bừng, xấu hổ cắn chặt môi dưới, im lặng dùng tay che vị trí không nên để lộ ra ngoài, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy bản thân, cúi đầu nhìn mặt đất.

Thính lực của Khương Di không tệ, hiển nhiên đã nhận ra động tĩnh sau bình phong, vội vàng chìm xuống nước, cau mày nhìn về phía bình phong.

"Lãnh Trúc, sao vậy?”

"Không... Không có gì...'

Lòng Lãnh Trúc như nai con chạy loạn, xấu hổ đến mức không thở nổi, nhưng lại không dám nói xấu Tả Lăng Tuyền, chỉ có thể ấp úng nói một câu.

Nghe giọng điệu ngượng ngùng này, Khương Di biết ngay đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hơi đổi, có chút bực bội nói:

"Tả Lăng Tuyền, ngươi làm gì vậy?!"

Tả Lăng Tuyền lấy ra một chiếc áo choàng, ngồi xổm xuống khoác lên người Lãnh Trúc, cười nói:

"Công chúa sao biết là ta?"

'A-! Ngươi... ục ục ục....

Khương Di trực tiếp chui xuống đáy hồ, cũng không biết đang nói gì, dù sao thì giọng điệu cũng khá gay gắt.

Lãnh Trúc khoác áo choàng đứng dậy, mặt đỏ như máu, cũng không dám nhìn Tả Lăng Tuyền, sợ bị Khương Di phạt đứng, bèn làm ra vẻ một nha hoàn trung thành, nói: "Phò mã gia, công chúa đang tắm, huynh đừng vào”, sau đó chạy về phía bình phong, đưa váy cho Khương Di.
Bình Luận (0)
Comment