Chương 401: Nam Hoang kiếm tử (1/5)
Chương 401: Nam Hoang kiếm tử (1/5)Chương 401: Nam Hoang kiếm tử (1/5)
Đêm đông lạnh lẽo, trăm dặm đường phố của Thiết Hà cốc sáng rực đèn đuốc, kỳ nhân dị sĩ tụ hội đông đủ. Bên đường cũng không thiếu những dị thú thông linh, theo chủ nhân ra vào các nơi.
Tả Lăng Tuyền mặc một bộ hắc bào, bên hông đeo bội kiếm, dừng bước bên bờ sông, nhìn về phía những chiếc thuyền lác đác trên mặt sông.
Khương Di chân tay rã rời, nhân lúc không ai chú ý, liền ôm lấy Tả Lăng Tuyền làm điểm tựa, dựa vào vai hắn, mệt mỏi nói:
"Cửu Tông hội minh gì chứ, ta còn tưởng nó thần bí lắm, nhìn qua chẳng khác gì hội chùa..."
Hai người đến đây vào buổi chiều, liền hứng thú dạo chơi trong Thiết Hà cốc.
Thiết Hà cốc trải dài gần trăm dặm, phần lớn đều là nơi đóng đô của các đại tông môn, người lạ không được phép tới gần. Cửu tông quản hạt có đến hàng trăm tông môn lớn nhỏ, mật độ dày đặc có thể tưởng tượng được. Nơi có thể đi dạo, cũng chỉ có một con đường dài ven sông, dẫn thẳng đến phủ đệ của Thiết Tộc.
Tu sĩ đến được Thiết Hà cốc, mục đích chỉ có hai: tìm sư phụ hoặc chọn đồ đệ.
Tả Lăng Tuyền và Khương Di thuộc nhóm tìm sư phụ, đến đây dò hỏi, mới biết giới tu hành còn có một quy tắc bất thành văn: tự mình xin bái sư, cao nhân phần lớn sẽ không để ý, có nhận cũng chỉ là ngoại môn. Muốn thật sự bái nhập môn hạ danh sư, phải để cao nhân tự mình tìm đến, coi ngươi như một viên ngọc thô chưa được mài giũa.
'Danh sư' ở đây không phải chỉ danh tiếng, mà là chỉ người thầy có trách nhiệm.
Ví dụ như Ngô Tôn Nghĩa, miễn cưỡng đến Thiên Đế thành, đồng môn xuất chúng quá nhiều, tài hoa rất có thể bị chôn vùi. Hắn được sư huynh ngoại môn dẫn dắt, từ quét dọn, gánh nước mà leo lên, vận khí không tốt cả đời cũng chỉ có vậy.
Còn được Lôi Hồng Lượng phát hiện thiên phú, đưa đến Lôi Công sơn - nơi có động phủ tu hành riêng. Danh tiếng Lôi Công sơn còn chẳng bằng Chước Yên thành, nhưng Lôi Hồng Lượng nguyện ý dốc hết tâm sức, dốc cả gia sản để bồi dưỡng đồ đệ. Đối với đồ đệ mà nói, hoàn cảnh trưởng thành so với Thiên Đế thành còn tốt hơn gấp bội.
Đại khái chính là đạo lý 'đầu gà hơn đuôi phượng, nếu sư trưởng không coi trọng ngươi, vào Cửu tông cũng chỉ có phận quét rác, chi bằng ở lại tiểu tông môn trau dồi.
Dựa theo logic này, tán tu trong Thiết Hà cốc, đều tự coi mình là thiên lý mã, trên đường đi đi lại lại, làm ra đủ loại hành vi cao thâm khó lường, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của thế ngoại cao nhân, sau đó tạo nên một truyền thuyết nghịch tập được người người ca tụng. Chỉ có những tu sĩ thật sự không gặp được 'bá nhạc), mới đến những nơi các đại tông môn tuyển chọn đệ tử để thử vận may.
Tả Lăng Tuyền tự nhiên cho rằng mình là thiên lý mã, Khương Di cũng cảm thấy mình là tiểu mã câu. Hai người vừa đến, cũng giống như những tán tu khác, trên đường đi dạo, xem có cao nhân nào sáng mắt ra, chạy đến quỳ xuống cầu xin thu nhận làm đồ đệ hay không. Kết quả, hai người đi từ hoàng hôn đến tối mịt, đi dạo gân như mười dặm đường. Người duy nhất để ý, là mấy nữ tu phong vận vẫn còn, ánh mắt cứ đảo quanh trên mặt Tả Lăng Tuyền, đại ý là 'Muốn tìm đạo lữ không? Tỷ tỷ có thể cho ngươi thiếu phấn đấu mười năm đấy.
Khương Di ở ngay bên cạnh, Tả Lăng Tuyền tự nhiên không tiện tiến lên bắt chuyện, rất lịch sự từ chối.
Khương Di nhìn mà tức tối trong lòng, không rõ đạo hạnh của đối phương, cũng không dám nổi giận, chỉ có thể kéo nam nhân của mình rời đi thật nhanh.
Mắt thấy trời đã tối, vẫn không thu hoạch được gì, Khương Di đầy mặt mất hứng, nhíu mày nói:
"Ngươi nói xem đám cao nhân trên đường có phải mù hết rồi không? Ngươi lợi hại như vậy, thiên phú của ta cũng không tệ, sao chẳng có ai đến bắt chuyện. Bọn họ ít ra cũng nên thử xem sao, nhỡ đâu chúng ta đồng ý thì sao?"
Tả Lăng Tuyên nhìn mặt sông đen kịt, mỉm cười nói:
"Ta sợ gây ra phiền phức không cần thiết, nên cố ý che giấu khí tức. Không lộ liễu như vậy, chỉ nhìn bề ngoài thì không ai nhận ra được, tự nhiên cũng chẳng ai đến gần."
Khương Di cảm thấy có gì đó không ổn, nàng cúi đầu nhìn bộ váy đỏ xinh đẹp trên người:
"Vậy cũng không đúng, chẳng lẽ ta xấu xí lắm sao? Tại sao chỉ có những bà cô già mới nhìn ngươi, chẳng có ai nhìn ta? Ta thấy những nữ tu xinh đẹp độc thân kia, phía sau đều có một đám nam nhân độc thân vây quanh."
Tả Lăng Tuyền có chút buồn cười, đưa tay ôm lấy vai Khương Di:
"Nàng đi trước mặt ta, bọn họ không nhìn thấu được lai lịch của ta, sao dám nhìn loạn. Hơn nữa, ai nói không ai nhìn nàng? Nàng không phát hiện những nữ tu trẻ tuổi kia, ánh mắt nhìn nàng đều rất ngưỡng mộ sao?"
Ngưỡng mộ?
Khương Di chớp chớp đôi mắt hạnh, đứng thẳng người tách khỏi Tả Lăng Tuyền một chút, khẽ hừ một tiếng:
"Ngưỡng mộ cũng là ngưỡng mộ dung mạo của bản cung, không liên quan gì đến ngươi."
"Đó là đương nhiên." Tả Lăng Tuyền xoay người đi về phía đường cái: "Đi thôi, đi dạo cả ngày cũng mệt rồi, tìm chỗ ở trước đã, ngày mai lại tiếp tục."
Khương Di cần ngủ, bận rộn cả ngày quả thật có chút mệt mỏi, nhưng ở lại Thiết Hà cốc cùng Tả Lăng Tuyền, hình như có chút không ổn.
Khương Di nhìn về hướng bên ngoài Thiết Hà cốc, do dự nói:
"Không về nhà sao?"
"Kinh thành cách nơi này bốn trăm dặm, ta lại không biết bay, làm sao mà vê?"
Khương Di vốn định gọi Hoàng thái phi, nhưng Thượng Quan Linh Diệp hiện tại chắc chắn đang bận, nếu đi thuyền công cộng, sẽ đến Lâm Uyên cảng, đi đi về về e là mất cả canh giờ, ngày mai còn phải quay lại, nghĩ lại quả thật rất phiên phức. Khương Di do dự một chút, vẫn đi trước Tả Lăng Tuyền:
"Hoàng thái phi nương nương không gọi ta về, xem ra ngày mai không cần phải giúp việc rồi... Chúng ta lát nữa thuê hai phòng.
"Thiết Hà cốc cao nhân đông đảo, ở hai phòng không an toàn."
"Đây là trước cửa phủ đệ Thiết Tộc, hơn nữa ta là Đại Yên quận chúa, vẫy tay một cái là có thể gọi một đám Cung Phụng Triều đình đến đây, có gì mà không an toàn?"