Chương 406: Giới hạn của Tả Lăng Tuyền (1/4)
Chương 406: Giới hạn của Tả Lăng Tuyền (1/4)Chương 406: Giới hạn của Tả Lăng Tuyền (1/4)
Huyết tích trên nên gạch xanh vẫn chưa khô, những bông tuyết li ti như hoa liễu rơi xuống, hòa lẫn với vết máu đông lại trong gió lạnh.
Nghe tin, rất nhiều Tu sĩ hiếu kỳ đã vây kín con phố rộng lớn, những lời bàn tán xôn xao từ các quán trà, cửa hàng ven đường vọng ra:
"Nghe nói gì chưa? Kiếm Vô Ý, kiếm tử Nam Hoang đến Thiết Hà cốc, giữa đường bẻ gấy hai tay người của Vân Thủy kiếm đàm..."
"Thật ngông cuồng, nghe nói sư thừa Kinh Lộ đài..."
"Kinh Lộ đài đúng là thâm sâu khó lường, vừa có Trung Châu tam kiệt, lại có Kiếm Vô Ý..."
"Ngày mai Vân Thủy kiếm đàm sẽ đến Bái Kiếm đài khiêu chiến, chắc chắn sẽ là một trận đấu nảy lửa.......
Với mật độ Tu sĩ đông đúc ở Thiết Hà cốc, người trên phố còn chưa kịp giải tán, tin tức đã đến tai tất cả mọi người.
Khương Di mặc váy đỏ, đứng dưới mái hiên một tòa nhà cao tầng, nhón chân quan sát.
Nhìn thấy người dân của mình bị người ngoài ức hiếp, rồi được Tả Lăng Tuyền đòi lại công bằng, Khương Di ánh mắt sáng rực. Dù không trực tiếp ra tay, nhưng cảm giác vẫn giống như chính nàng đã dạy dỗ đối thủ một bài học.
Dù sao Tả Lăng Tuyền cũng là nam nhân của nàng.
Nam nhân lo việc ngoài, nữ nhân lo việc trong, chuyện này vốn nên để nam nhân xử lý. Nàng là công chúa, chỉ cần ở hậu phương lo liệu mọi việc.
Tuy rằng ngoài việc lén lút liên lạc với Hoàng thái phi để cầu viện, nàng cũng chẳng hiến kế gì.
Nhưng tu hành không phải chỉ là đánh đấm chém giết, mà còn là giao thiệp ứng xử, có thể kết giao được với người khác cũng là một loại bản lĩnh...
Khương Di đắc ý nhìn ngắm, đợi một lát, Lâm Dương dẫn Tả Lăng Tuyền đi về phía một quán trà ven đường.
Khương Di vội vàng chạy ra ngoài quán trà, muốn chen qua đám nữ tu đang si mê.
Nhưng một thiên tài tu hành tuấn mỹ vô song, khí chất mạnh mẽ như vậy, đối với nữ đệ tử Tông môn chẳng khác nào xuân dược mãnh liệt nhất. Cho dù không thể chiếm hữu, thì nhìn thêm vài lần cũng chẳng ai đánh, có người gan lớn còn trực tiếp lên tiếng chào hỏi, chặn đường đi hai bên nước chảy không lọt.
Khương Di chỉ là một tiểu nữ tu Luyện Khí cửu trọng, muốn chen qua đám đông hiển nhiên không dễ dàng.
May mắn thay, Tả Lăng Tuyền cũng không quên mình còn có một vị hôn thê, giơ tay ra hiệu cho các nàng tiên tử nhường đường, kéo Khương Di đang đỏ mặt tức giận lại.
Hứa Chí Ninh, Xà Ngọc Long, Diêu Hòa Ngọc ba người, nhìn thấy Trường công chúa xuất hiện, vội vàng chắp tay hành lễ:
"Công chúa điện hạ, người cũng ở đây sao?"
Lâm Dương nghe thấy cách xưng hô, đoán được thân phận của Khương Di, theo lễ nghi thường dùng của tu hành đạo, tự xưng là người xuất thế, cũng chắp tay hành lễ.
Khương Di chen chúc nửa ngày mới tới, hơi mất mặt mũi hoàng gia, nhưng thần sắc rất nhanh đã khôi phục lại, thể hiện khí độ của Trường công chúa, khẽ gật đầu đáp lễ:
"Vào trong nói chuyện đi, ngoài này đông người phức tạp.'
Nói xong, hắn liền bước vào quán trà.
Nhìn thấy 'Kiếm Vô Ý Nam Hoang' và người của Kinh Lộ đài đến, chủ quán trà rất nể mặt, trực tiếp cho người dọn sạch quán.
Sau khi ngồi xuống, Tả Lăng Tuyền trước tiên trò chuyện với Lâm Dương vài câu, sau đó nhìn về phía Hứa Chí Ninh và những người khác, hỏi:
"Hứa sư huynh, Ngũ ca của ta có đến Thiết Hà cốc lần này không?"
Tả Vân Đình không phải người của Tê Hoàng cốc, Hứa Chí Ninh và Tả Lăng Tuyền cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, tự nhiên không biết huynh đệ của hắn là ai, nghe vậy nghi hoặc hỏi:
"Huynh trưởng của Tả sư đệ là vị nào?"
"Chính là người đi cùng một cỗ xe ngựa với các ngươi đến Kinh Lộ đài, ở cùng một lão giả đội nón lá.'
Hứa Chí Ninh không nhớ ra, Xà Ngọc Long quen biết Vương Duệ, có chút ấn tượng, mở miệng nói:
"Trên đường chúng ta đến đây, lão bá kia dẫn theo Vương Duệ và lệnh huynh, vẫn luôn đi theo phía sau; đến Phan Vân cảng, ta nhớ có một người ngự kiếm từ bên trong đi ra, nói chuyện với lão bá kia, sau đó thì không gặp lại... Lão bá kia chắc cũng không phải người thường."
Lão Lục trước mặt Tả Lăng Tuyền còn chưa để lộ thân phận, làm sao có thể lộ diện trước mặt người không liên quan, Hứa Chí Ninh ba người không biết cũng là chuyện bình thường.
Tả Lăng Tuyền thấy vậy chỉ có thể nhìn về phía Lâm Dương: "Lâm tiền bối có biết không? Gia huynh tên là Tả Vân Đình, cùng bọn họ đến Kinh Lộ đài."
Lâm Dương nhớ lại một chút, khẽ lắc đầu: "Kinh Lộ đài một trăm lẻ tám tòa tiên phong, đệ tử nội môn ngoại môn thường trú, cộng lại không dưới vạn người, ta cũng chỉ là chấp sự của đệ tử đường, chuyện này thật sự không rõ.'
Tả Lăng Tuyền cũng không rõ Lão Lục đến Kinh Lộ đài làm gì, không tiện tùy tiện nói ra tên người ta, lúc này cũng chỉ có thể thôi.
Lâm Dương mang Tả Lăng Tuyên đến quán trà nói chuyện riêng, không phải là khách sáo tùy tiện, hắn mở miệng nói:
"Nghe ba người bọn họ nói, tiểu hữu xuất thân từ Tê Hoàng cốc, hiện nay Tê Hoàng cốc là hạ tông của Kinh Lộ đài, tiểu hữu tự nhiên cũng là đệ tử của Kinh Lộ đài ta, chi bằng hiện tại cùng nhau trở về, ta dẫn ngươi đi gặp Cừu đại trưởng lão, vừa hay cũng nhận thức gia môn."
Lời này không phải là mời Tả Lăng Tuyền đến chơi, mà là muốn hắn về lại môn phái.
Hứa Chí Ninh cùng hai người kia nghe xong lời này, lộ ra vẻ kinh ngạc, hiểu được đây là Kinh Lộ đài đang ném cành ô liu, mời Tả Lăng Tuyền nhập môn, đồng thời giới thiệu hắn cho chấp kiếm trưởng lão Cừu Phong Tình.
Sức hấp dẫn của điều kiện này không hề nhỏ.
Trong Tông môn, cấp bậc của đệ tử rất nhiều, đại khái chia thành 'đồng sinh, ký danh, ngoại môn, nội môn, nội môn đích truyên, Thanh Quái.
Cấp bậc khác nhau, thứ có thể học được, tài nguyên tu hành nhận được tự nhiên cũng khác nhau.
Bảo vật trấn phái của Tông môn, tuyệt đối không thể giao cho ngoại môn; còn vị trí trưởng lão, tông chủ, những người chèo lái Tông môn, cũng chỉ truyên cho nội môn đích truyền.
Cừu Phong Tình là con cháu trực hệ của Hoang Sơn tôn chủ, lại là một trong ngũ đại trưởng lão, bái sư hắn, trực tiếp chính là nội môn đích truyền, con đường tu hành sau này có thể nói là thông suốt vô ngại. Chỉ riêng đặc quyền được Hoang Sơn tôn chủ, Tổ sư gia đích thân chỉ điểm, nói ra cũng đủ khiến vô số tu sĩ ghen tị chết.