Chương 429: Nỗi lòng của các cô nương (1/4)
Chương 429: Nỗi lòng của các cô nương (1/4)Chương 429: Nỗi lòng của các cô nương (1/4)
Một trận tuyết rơi xuống, phủ lên tiểu viện bên cạnh Tập Yêu ti một lớp áo bạc.
Trên bệ cửa sổ bên ngoài Tây sương phòng, tuyết cũng phủ đầy một lớp, ở giữa nhô lên một khối, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một con Đoàn tử béo ú, nằm ủ rũ trên bệ cửa sổ ngẩn ngơ.
Ở Chước Yên tông được Thượng Quan Linh Diệp nuôi dưỡng hai tháng, Đoàn tử đã quen với cuộc sống "cẩm y ngọc thực”, giờ quay về hiển nhiên có chút ấm ức.
Thang Tĩnh Nhu không hề nuông chiều nó như Thượng Quan Linh Diệp, bởi vì ăn quá tròn, sau khi trở về liền bị cắt giảm một nửa khẩu phần ăn, cũng không được ngủ nướng, trời chưa sáng đã bị lay dậy, ném ra ngoài tự lực cánh sinh bắt côn trùng.
Nhưng mùa đông rét mướt lấy đâu ra côn trùng?
Đoàn tử lại không dám chọc giận mẹ ruột, mẹ nuôi Đại nãi nãi cũng không có ở đây, chỉ có thể nằm úp mặt trên bệ cửa sổ, hoài nghi về cuộc đời chim.
Trong sân rất yên tĩnh, Ngô Thanh Uyển và Thang Tĩnh Nhu đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc trang điểm, Lãnh Trúc thì mặc áo ngắn váy dài, hứng thú bừng bừng ngồi xổm trong sân, gom tuyết trắng lại với nhau, nặn thành hình Đoàn tử.
Đại Đan triều và Nam Hải là nước láng giềng, khí hậu ẩm ướt, thời gian có tuyết rơi rất ít, có cũng chỉ là những bông tuyết nhỏ, rơi xuống đất là tan ngay; giống như loại tuyết dày đặc có thể tích tụ thành lớp như thế này, kỳ thực tất cả mọi người đều là lân đầu tiên nhìn thấy.
Lãnh Trúc chơi rất vui vẻ, nhưng tay nghề thực sự không ra gì, nặn cả buổi trời, chỉ nặn ra được một con vịt không có cổ, nàng còn đắc ý lấy làm công lao mà nói:
"Thế nào? Giống ngươi chưa?"
"Chíp?"
Đoàn tử hơi ngẩng cái đầu nhỏ lên, có chút mơ hồ, ý là —— Ngươi đang nặn bổn chim chim sao? Ngươi còn không bằng trực tiếp nặn một quả bóng cho xong!
Lãnh Trúc so sánh hai bên, cảm thấy đã nặn Đoàn tử có hơi gầy, vì vậy đẩy ngã nó xuống, dùng một tay bổ đầu tuyết Đoàn tử.
Xoẹt ——
Tay giơ lên đầu rơi xuống!
"Chíp?!"
Đoàn tử đầy mắt kinh hãi, rụt cổ dựa vào góc cửa sổ.
Trong phòng phía sau, Thang Tĩnh Nhu ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, tâm trí không ở đây, sắc mặt đến bây giờ vẫn còn có chút phiền muộn.
Tối hôm kia Thang Tĩnh Nhu và Tả Lăng Tuyên thân mật, vốn định đem Thượng Quan lão tổ đến dọn dẹp cảnh cáo một trận; kết quả lại bị người ta chơi một vố, đưa vào trong phòng Khương Di. Lúc đó nàng cũng không tiện rời đi, chỉ có thể tiếp tục diễn, nhắm mắt làm ngơ ngủ với Ngô Thanh Uyển và Khương Di một đêm. Khương Di còn một mực hỏi nàng những câu như "Tả Lăng Tuyền bắt nạt tỷ thế nào?", suýt chút nữa làm nàng xấu hổ chất.
Chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhất định phải tính sổ. Sau khi trở vê phòng, nàng âm thâm lẩm bẩm một hồi lâu, nhưng Lão bà tử căn bản không đáp lại. Nàng càng nghĩ càng tức, hai ngày nay ngủ cũng không ngon.
Thang Tĩnh Nhu từ nhỏ đã sống một mình giữ gìn gia nghiệp, chưa bao giờ là nữ tử chịu thiệt thòi. Thân mật với trượng phu của mình còn bị người ngoài quấy rầy, làm sao có thể nhịn?
Nhưng hiện tại hình như cũng không có cách nào trả thù...
Làm sao mới có thể khiến Lão bà tử không đến phá đám đây...
Thang Tĩnh Nhu âm thầm suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng nhiên chuyển động —— Hình như lão bà tử rất sợ đồ đệ của mình biết chuyện này.
Chỉ cần đồ đệ của nàng ở trước mặt, lão bà tử nhất định không dám tới!
Thang Tĩnh Nhu ngồi thẳng người, cảm thấy cách giải quyết này có tính khả thi, nhưng lập tức lại chán nản.
Dù sao nàng và Tiểu Tả thân mật, lão bà tử mới đến ngắt lời; nàng không thể lúc thân mật với Tiểu Tả, lại kéo cả Đại Yên hoàng thái phi đến trước mặt.
Nàng thì không ngại, Tiểu Tả phỏng chừng cũng không ngại, nhưng Hoàng thái phi mà biết được suy nghĩ này, nhất định sẽ thiến Tiểu Tả.
Hoàng thái phi không ngại, Đại Yên triều đình cũng phải nổ tung. Thái phi trăm tuổi công khai nuôi dưỡng nam sủng, còn cùng một nữ tử bình dân cộng thị nhất phu... Thang Tĩnh Nhu rụt cổ lại, vội vàng gạt bỏ suy nghĩ rớt đầu này.
Nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, tuy rằng không tìm được phương hướng hàng phục Lão bà tử, nhưng Hoàng thái phi rõ ràng là một đột phá khẩu. Nàng là đồ đệ, Hoàng thái phi nói không chừng biết nhược điểm của Lão bà tử.
Nghĩ đến đây, Thang Tĩnh Nhu âm thầm gật đầu, cảm thấy có thể thử một chút...
Ở phía bên kia, Đông sương phòng.
Ngô Thanh Uyển ngồi bên giường, xếp quân áo mang theo vào trong bọc, chờ Khương Di đến đón.
Tin tức Bái Kiếm đài danh chấn toàn trường, vừa rồi đã được truyền về qua Thiên Độn bài; Tê Hoàng cốc thành lập đến nay, lợi hại nhất chính là sư phụ của nàng, Nhạc Bình Dương, ngay cả U Hoàng tiên sư chân chính cũng chưa từng xuất hiện. Hiện giờ Tả Lăng Tuyền và Nhị thúc đều trở thành nhân vật được giới tu hành chú ý, trong lòng Ngô Thanh Uyển tự nhiên vui lây.
Nàng vội vàng chạy đến Thiết Hà cốc, xem náo nhiệt là phụ, chủ yếu vẫn là nghe nói ba ngày sau Tả Lăng Tuyền còn muốn cùng người ta đánh võ đài.
Hôm nay Tả Lăng Tuyền đã cùng thiên tài của Cửu tông tỷ thí, tiêu hao nhất định rất lớn, ba ngày này là để Tả Lăng Tuyền dưỡng tỉnh thần, khôi phục thể lực và chân khí dự trữ. Tả Lăng Tuyền có (Dưỡng Khí quyết) , tự mình cũng có thể luyện khí, nhưng chân khí luyện hóa từ (Dưỡng Khí quyết) không đủ tinh khiết, sẽ hơi giảm bớt hạn mức chiến lực của tu sĩ, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng đến trận chiến lớn ba ngày sau.
Ngô Thanh Uyển là đạo lữ song tu, tuy rằng do hạn chế của Thanh Liên chính kinh) , không thể giúp Tả Lăng Tuyền tăng lên cảnh giới, nhưng giúp Tả Lăng Tuyền luyện hóa chân khí vẫn có thể, bởi vậy nhất định phải kịp thời đến đó.
Bất quá, Ngô Thanh Uyển và Tả Lăng Tuyên bầu bạn lâu như vậy, sớm đã hiểu rõ tính tình của hắn.