Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1004 - Chương 1316: Mang Người Về

Chương 1316: Mang người về Chương 1316: Mang người vềChương 1316: Mang người về

Trong lòng khẽ thở dài, Hứa Nguyên phất tay áo:

"Không cần đánh rắn động cỏ, ngươi dùng thuật pháp dẫn dắt thiếu niên kia rời đi, đợi Nhiễm Thanh Mặc trở về, chúng ta lập tức khởi hành. Thiếu niên kia chắc chắn được Phượng gia ghi danh, nếu hắn xảy ra chuyện, e là sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết."

"Nhưng công tử..."

Bạch Mộ Hi đột nhiên lên tiếng cắt ngang:

"Thiếu niên kia sắp bị yêu thú tập kích rồi, là một con yêu mãng ngũ phẩm!"

Hứa Nguyên không chút do dự phất tay:

"Không cần để ý đến hắn."

Âm thanh vừa dứt.

"Am"

Một tiếng vang trâm đục từ khu rừng rậm cách đó trăm trượng trong nháy mắt vang lên rồi tắt hẳn.

Bạch Mộ Hi đứng dậy, quay đầu nhìn Hứa Nguyên, thanh âm có chút do dự:

"Nhiễm tiểu thư cứu được thiếu niên kia."

"Ừm"" Hứa Nguyên chậc lưỡi.

Thiếu niên có khuôn mặt thanh tú đang quỳ gối ngay ngắn bên đống lửa, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người ba người.

Phượng Phương Minh cảm thấy hôm nay mình đã gặp ba người thật khác thường.

Đâu tiên là vị cô nương có khí chất lạnh lùng như băng kia.

Vị tỷ tỷ này trông không lớn hơn hắn là bao, lại có thể một quyền đánh nát đầu một con Bích Lân Xà ngũ phẩm, cứu hắn một mạng.

Giờ phút này, nàng ấy đang nhắm mắt tu luyện, tựa như một màn tàn bạo vừa rồi chưa từng xảy ra, khối tinh thạch trắng muốt trong tay nàng ấy có lẽ là nguyên tinh.

Kế đến là vị tỷ tỷ mặc áo trắng, dáng người yểu điệu thướt tha kia.

Đôi mắt của tỷ ấy long lanh như nước, nhưng không hiểu sao, Phượng Phương Minh luôn cảm thấy trong mắt vị đại tỷ tỷ xinh đẹp này khi nhìn hắn ẩn chứa một tia địch ý khó dò.

Cuối cùng chính là vị đại ca mặc cẩm bào đang loay hoay với mấy chiếc bình lọ, xiên thịt Bích Lân Xà thành từng xiên nướng.

Nhìn bầu không khí giữa ba người, có vẻ vị đại ca có khí chất ung dung này mới là người làm chủ.

Nhưng quan trọng hơn là, dựa vào tu vi của bản thân, Phượng Phương Minh hắn căn bản không nhìn thấu tu vi của ba người trước mặt, mà dung mạo của bọn họ thì trông tuổi tác cũng không lớn hơn hắn là bao.

Nghĩ đến đây, nắm tay Phượng Phương Minh không khỏi siết chặt.

Ba người này khiến hắn nhớ đến bóng hình cao cao tại thượng, tựa như đang khinh miệt chúng sinh trong Tê Phượng Đường.

Sự im lặng kỳ lạ bao trùm bốn người bên đống lửa.

Phượng Phương Minh đã nhiều lần muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng này, nhưng lại có chút không dám quấy rầy ba người.

Xuất phát từ trách nhiệm của một người canh gác, Phượng Phương Minh cảm thấy mình nên hỏi lai lịch của ba người, nhưng nhìn khí chất của ba người này, lại hoàn toàn không giống như đến đây vì những thiên tài địa bảo trong núi.

Trong lúc đang rối bời, một mùi thịt thơm lừng len lỏi vào mũi hắn.

Ngay sau đó.

Hắn nghe thấy một giọng nam ôn nhuận, dịu dàng vang lên:

"Phượng Phương Minh phải không? Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Nghe vậy, Phượng Phương Minh vội vàng ngẩng đầu nhìn nam tử lên tiếng, chỉ thấy đối phương đang mỉm cười đưa cho hắn một xiên thịt thơm phức.

Hắn vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào nhau, liền như bị điện giật mà rụt lại. Mím môi, Phượng Phương Minh nhỏ giọng đáp:

"Hồi bẩm công tử, tại hạ vừa qua mười bốn tuổi."

"Mười bốn tuổi mà đã Thiết thân rồi sao."

Nghe vậy, nam tử trước mặt cười ôn hòa, lại đưa hai xiên thịt rắn cho hai vị cô nương bên cạnh, nhẹ nhàng khen: "Không tệ, không tệ."

Phượng Phương Minh còn chưa kịp nói lời cảm tạ, đã nghe thấy một câu nói khiến hắn kinh hãi:

"Thế nhưng ...

"Ngươi là nữ nhi phải không?”

Không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngọn lửa bập bùng cháy.

Bạch Mộ Hi lộ vẻ kinh ngạc.

Nhiễm Thanh Mặc trừng to đôi mắt, hai má phồng lên, động tác nhai trong miệng cũng dừng lại.

Hứa Nguyên mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấu lòng người.

Ba ánh mắt đồng thời đổ dồn về phía Phượng Phương Minh. Nàng mấp máy môi, lại ngậm chặt, chớp chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, thanh âm có chút khó hiểu:

"Công tử, ý ngài là sao?"

Hứa Nguyên xua tay, cười nói:

"Không có gì, chỉ là ta thấy khí tức trên người ngươi có chút kỳ lạ, nếu có gì mạo phạm, mong thứ lỗi."

Phượng Phương Minh cúi đầu, cười gượng gạo:

"Công tử thật biết nói đùa."

Hứa Nguyên nhìn nàng, nụ cười không rõ, rồi lên tiếng:

"Nơi này đã là vùng đất nội địa của Phượng Tức sơn mạch, các loại độc trùng yêu thú đều cực kỳ nguy hiểm, sao giờ này ngươi còn ở trong rừng một mình thế này?"

Nghe đến đây, Phượng Phương Minh bỗng nhiên nghiêm mặt:

"Ta là người canh gác Thất Huyền cốc, đêm nay đến phiên ta trực."

Nói xong, nàng chắp tay thi lễ với Nhiễm Thanh Mặc:

"Đa tạ vị tỷ tỷ áo đen đã ra tay cứu giúp, nếu không với tập tính của Bích Lân Xà, đêm nay ta e rằng khó tránh khỏi một trận ác chiến."
Bình Luận (0)
Comment