Chương 1321: Phượng Tiên Nho Tới 2
Chương 1321: Phượng Tiên Nho Tới 2Chương 1321: Phượng Tiên Nho Tới 2
Sở dĩ hắn cho hai tiểu bối chi thứ Phượng gia này cơ hội nói chuyện, kỳ thật là muốn nhân cơ hội này để nhìn xem phẩm hạnh của hai người.
Kết quả có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì nha đầu này lại lựa chọn lên tiếng giải thích.
Phượng Phương Minh đã biết thân phận "giả" của hắn, nếu nàng không giải thích, với thái độ của Phượng Tiên Nho vừa rồi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù nể mặt huyết mạch Phượng gia, có thể sẽ không bị cướp đi tính mạng, nhưng một trận đánh nhau là không thể tránh khỏi.
Người ta thường nói:
"Người sống để tiếng, cây sống để bóng".
Có danh tiếng của Hứa Trường Ca ở đây, sau này Phượng Tiên Nho có lẽ cũng không dám gây phiền phức cho nàng nữa.
Cân nhắc tuổi tác của nàng, làm như vậy hẳn là xuất phát từ lòng tốt.
Nghĩ vậy, khóe môi Hứa Nguyên khẽ nhếch lên, giọng nói ôn nhu lại vang lên:
"Đừng sợ, dựa theo giao dịch giữa chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Giao dịch? Bảo vệ?"
Giọng nói của Phượng Tiên Nho đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay đang vuốt ve đầu Phượng Phương Minh, lông mày nhíu lại, giọng nói lạnh đi vài phần:
"Thật là ngu xuẩn, thân là người Phượng gia lại đi tin tưởng lời người ngoài."
Nói đến đây, giọng nói non nớt của Phượng Tiên Nho chợt trâm xuống:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lăn lại đây cho tal"
Ấm thanh như sấm rền, quanh quẩn bên tai, vọng cả vào sâu trong hành lang.
Cơ thể vừa thả lỏng lại lần nữa căng thẳng, Phượng Phương Minh cắn môi theo bản năng bước về phía Phượng Tiên Nho.
Nhìn thấy hành động này, trong lòng Hứa Nguyên không khỏi cảm thán. Nha đầu này hình như thật sự sợ Phượng Tiên Nho đến cực điểm.
Là một kẻ ăn chơi trác táng, Hứa Nguyên hắn cũng từng là nỗi sợ hãi của không ít người, nhưng cũng chưa từng thấy ai sợ hắn đến mức này, cùng lắm là gặp hắn trên đường sẽ vội vàng tránh mặt.
Vẻ mặt của Phượng Phương Minh rõ ràng không phải là do bị áp bức mà thành.
Xem ra, là do bị "dạy dỗ" rồi.
Kiếp trước kiếp này, loại chuyện này Hứa Nguyên hắn đã thấy nhiều rồi.
Đây chính là một loại kỹ thuật cao siêu, thuộc về chương trình cao cấp.
Hứa Nguyên đã từng chứng kiến, có kẻ bị ngược đãi lại coi lời nói của kẻ hành hạ mình như "thánh chỉ", nếu có người ngoài muốn giúp đỡ, sẽ bị xem như kẻ thù.
Nhưng nghe Phượng Phương Minh nói, nàng từ lúc rời khỏi thôn đến Phượng gia tộc đường gặp Phượng Tiên Nho cũng chỉ mới nửa năm, thời gian ngắn như vậy Phượng Tiên Nho chắc hẳn còn đang trong giai đoạn "lập uy", bằng không nha đầu này cũng không có khả năng nắm lấy tay hắn.
Bọn trẻ bây giờ thật biết cách chơi.
Nhưng nghĩ như vậy, Hứa Nguyên lại càng khẳng định một sự thật.
Phượng Tiên Nho, chắc chắn là biết rõ thể chất đặc thù của Phượng Phương Minh.
Bằng không với tư chất của hắn, chắc chắn sẽ không tốn nhiều tâm tư để làm loại chuyện này.
"Haizz..."
Hứa Nguyên khế thở dài, chậm rãi buông tay khỏi đầu nàng.
Cảm nhận được hơi ấm trên đầu biến mất, Phượng Phương Minh vội vàng quay đầu nhìn Hứa Nguyên.
Đôi mắt trong veo thoáng nét sợ hãi bất lực.
Có lẽ là nghĩ rằng hắn muốn buông tay rồi.
Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói:
"Ngươi ra ngoài trước đi, đợi ta ở bên ngoài tổ từ." Phượng Phương Minh trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chậm rãi đi ra ngoài động.
Cước bộ thiếu nữ đi rất chậm, lúc đi đến trước người thiếu niên áo trắng, đầu nàng gần như rụt lại như chim cút, gắt gao nắm chặt vạt áo.
Dường như sợ hắn đột nhiên động thủ với nàng.
Nhưng dưới ánh đèn lay động, thiếu niên áo trắng chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
Trong yên tĩnh, Hứa Nguyên nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời đi, nhưng rất nhanh tâm mắt hắn đã bị che khuất.
Thiếu niên áo trắng không chút dấu vết bước lên nửa bước, chắn tâm mắt Hứa Nguyên nhìn vê phía Phượng Phương Minh.
Mà hành động nhỏ bé này, lập tức khiến ánh mắt Hứa Nguyên trở nên kỳ quái.
Cùng với tiếng bước chân xa dần, bóng dáng thiếu nữ hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt, Hứa Nguyên bèn hướng ánh nhìn về phía thiếu niên áo trắng.
Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Ngay lúc không khí trở nên căng như dây đàn, Hứa Nguyên bỗng nhiên khẽ cười:
"Ánh mắt không tệ, nhưng ngươi không nghĩ tới nếu chỉ dựa vào chút tu vi dung thân này mà chọc giận ta, thì làm sao có thể đi ra khỏi hang động này?"
Thiếu niên áo trắng ánh mắt lạnh nhạt, không đáp lời, chỉ hơi nâng tay, toàn bộ hang động bỗng chốc khí cơ cuồn cuộn.
Uy áp dâng trào khiến cả ngọn núi cao cùng vách đá đều rung chuyển.
Thấy biến cố, ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi lập tức lộ vẻ ngưng trọng.
Thế nhưng Hứa Nguyên vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Bởi vì cỗ lực lượng khí cơ này không phải của Phượng Tiên Nho, mà là hắn mượn nhờ trận pháp, trận pháp của tổ từ Phượng gia.
Tuy rằng hành lang nơi này có vẻ chật hẹp, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Là trận pháp bảo vệ tổ từ Phượng gia, trận văn bên trong lan tỏa đến tận mấy ngọn núi xung quanh, cùng cấp bậc với hộ sơn đại trận của một số môn phái, nếu toàn lực thôi động thậm chí có thể chém giết cả cường giả Thuế Phàm. Thần quang trong lòng bàn tay chớp động, thiếu niên áo trắng lạnh giọng: "Ngươi cảm thấy thế đã đủ chưa?"