Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 101 - Chương 101 - Lâu Cơ

Chương 101 - Lâu Cơ
Chương 101 - Lâu Cơ

Chương 101: Lâu Cơ

Vừa nghe tin này, Hứa Nguyên không cảm thấy bất ngờ lắm.

Chỉ có thể nói vậy.

Trong những gì ở kiếp trước mà hắn biết, người ta còn có thể khiến một người phát điên sau khi bị nhốt ở trong một phòng tối ba ngày, chưa kể tay chân bị buộc lại bằng vải mềm không thể cử động.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi sự im lặng chết chóc tưởng chừng như chỉ có một mình mình kéo dài vô tận khiến người ta phát điên.

Ngưng lại một chút, Hứa Nguyên nhẹ nhàng nói:

"Thời gian hình phạt này không nên kéo dài quá lâu, nó sẽ khiến người ta phát điên a."

Ảnh Nhi khẽ gật đầu, giọng nói hơi dịu đi, có chút thăng trầm:

“Ừm, ta vừa hỏi thị nữ, nàng ta nói rằng Mị Hồn Ma Thể kia trong mười ngày này đau đớn tột cùng, thân thể không ngừng vặn vẹo giãy giụa trên giường cho đến khi kiệt sức. Cuối cùng chỉ nằm yên không cử động gì thêm nữa."

Dừng một lát,

Ảnh Nhi nhìn vào mắt Hứa Nguyên nói rất nghiêm túc:

"Hình phạt này quả thật kỳ lạ, có thể đưa vào dùng trong các hình phạt của Hắc Lân Vệ."

"."

Hứa Nguyên.

Ảnh Nhi vẫn tiếp tục tự nhủ:

“Ta đã báo cáo lại hình phạt này với Lâu Cơ đại nhân, chiếu theo quy định thì phần thưởng sẽ được phân phát lại cho tam công tử ngài."

Mí mắt của Hứa Nguyên giật giật.

Lâu Cơ, là một trong những thuộc hạ tâm phúc của phụ thân hắn, phụ trách Hắc Lân Vệ.

Một độc phụ ăn mặc mát mẻ nhưng lại có nhan sắc rất ma mị.

Trong trí nhớ của hắn, hắn từng gặp nàng ta ở Tướng Quốc phủ ở đế kinh, quả thực rất mê người, ăn mặc quả thực cũng rất mát mẻ.

Có điều Hứa Nguyên không ngờ ngay cả hình phạt cũng sẽ được ban thưởng trong Hắc Lân Vệ.

Hít một hơi, Hứa Nguyên nhẹ nhàng hỏi:

"Phần thưởng là gì?"

"Lâu Cơ đại nhân nói rằng ngài sẽ đích thân đưa nó cho công tử khi công tử quay về Kinh thành."

"."

Nghe đến đây, trong đầu hắn lại có vài ký ức không vui ùa về, Hứa Nguyên cười:

"Ha ha, giúp ta chuyển lời cho Lâu Cơ đại nhân đó rằng ta không thích phần thưởng của nàng ta đâu."

Ảnh Nhi im lặng một lúc nhưng vẫn gật đầu:

"Ta sẽ báo cáo với Lâu Cơ đại nhân."

Hứa Nguyên xua tay:

" Được rồi, không nói nữa. À, bây giờ hồ yêu đó đang ở đâu?"

"Ở Bắc Nguyên đằng kia."

"Đưa ta đến đó xem một chút, ta có việc tìm nàng ta."

"."

Im lặng suốt chặng đường.

Nửa khắc sau, ở mật thất Bắc Nguyên.

Nguyên khí tràn vào mắt, Hứa Nguyên có thể mơ hồ nhìn thấy những cầu thang tối tăm xung quanh mình.

Ảnh Nhi không đi theo.

Cuối cầu thang dài và hẹp là một căn phòng bí mật nhỏ hình khối, dưới sự giúp đỡ của nguyên khí, Hứa Nguyên mơ hồ thấy một chiếc giường lớn đặt giữa căn phòng bí mật.

"Da da da."

Tiếng bước chân dường như khiến người đang nằm trên giường lớn cảm nhận được chút hy vọng.

"Sít."

Một âm thanh xào xạc yếu ớt dần dần phát ra từ trên giường.

Cuối cùng, Hứa Nguyên dừng lại bên chiếc giường lớn mềm mại.

Đứng yên lặng một lúc, Hứa Nguyên khẽ thở ra một hơi, dùng mu bàn tay vuốt ve gò má đẫm nước mắt của nữ nhân kia.

Không ngờ rằng.

Nàng không hề kháng cự.

Ngược lại nàng giống như người chết đuối bám được vào mảnh gỗ trôi dạt trên biển, dụi má vào thứ duy nhất mà nàng có thể cảm nhận được.

Bước đi trên cầu thang dài và hẹp dẫn xuống mặt đất, xung quanh đều là một mảnh tối tăm chết chóc.

Bước chân của hai người nhẹ đến mức Hứa Nguyên có thể nghe rõ từng hơi thở rối loạn của người nữ nhân bên cạnh.

Nàng nắm lấy cổ tay hắn.

Nắm tay rất chặt, giống như sợ rằng cảm giác hiện thực này sẽ đột nhiên tiêu tan.

Hứa Nguyên lặng lẽ bước tới.

Đôi lông mày và đôi mắt quyến rũ của Tô Cẩm Huyên đã không còn cảm giác si tình như lần đầu tiên nhìn thấy, bên trong chỉ còn lại vẻ bất lực đáng thương.

"Trong một khung cảnh yên tĩnh như vậy, mấy ngày nay Tô cô nương sao có thể ngủ ngon được?"

Giọng nói ấm áp như ngọc của người nam nhân đột nhiên vang lên trong hành lang dài im lặng.

Lần này,

Hắn không gọi nàng là Cẩm Huyên.

Sau hai giây im lặng,

Giọng nói run rẩy của nàng vang lên:

"Từ Hứa Trường Thiên, ngươi, ngươi là đồ ác quỷ, nếu có bản lĩnh thì cứ giết ta đi."

Nàng cũng không gọi hắn là Tam công tử nữa.

Sự gần gũi giả tạo bên ngoài không có tác dụng.

Nàng sợ hãi,

Nàng ghê tởm,

Nàng muốn giết người đàn ông quỷ quyệt bên cạnh mình này.

Hứa Nguyên nghe xong cũng không hề khó chịu mà cười nhẹ:

"Nếu ta là ác quỷ, sao Tô cô nương lại ôm ta chặt như vậy chứ?"

"."

Tô Cẩm Huyên im lặng, nhưng nàng cũng không có ý định buông ra.

Thấy vậy, Hứa Nguyên thản nhiên rút tay ra, rút cổ tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt lấy hắn của đối phương.

"A".

Cảm giác chân thực đang nắm trong tay nàng đột nhiên biến mất, Tô Cẩm Huyên lập tức phát ra một tiếng kêu kinh hãi, sau đó bắt đầu liều mạng tìm kiếm sự tồn tại của hắn.

Hứa Nguyên khống chế tiếng bước chân, im lặng lùi lại, nguyên khí tiến vào tầm mắt hắn, chỉ im lặng nhìn nữ tử đang không ngừng mò mẫm trong hành lang tối tăm.

Phản ứng của nàng có đang cường điệu quá không?

Không phải cường điệu.

Khi hắn đến phòng trải nghiệm thực tế để thử trải nghiệm cảm giác này, thậm chí tính cả thời gian mà hắn ngủ quên, hắn cũng chỉ trụ được vài giờ.

Bình Luận (0)
Comment