Chương 1330: Mục Nghĩa Hưng
Chương 1330: Mục Nghĩa HưngChương 1330: Mục Nghĩa Hưng
A, phải rồi.
Tây Trạch châu phủ tên là Trấn Tây, cái tên này đương nhiên có liên quan đến vị huynh đệ tốt Hứa Nguyên.
Chính Trấn Tây Hầu đã dâng sớ, xin dời Tây Trạch châu phủ đến chốn quan ải giao nhau với đại mạc này, Hoàng đế để biểu dương lòng quả cảm của hắn nên đã trực tiếp lấy tên Trấn Tây đặt cho châu phủ.
Nơi đây, chính là nơi đóng quân của Trấn Tây quân, nhưng cũng chỉ là nơi đóng quân trước kia mà thôi.
Trấn Tây Hầu là một quân nhân theo lối cổ, luôn tâm niệm tư tưởng danh tướng trấn giữ biên cương.
Sau khi đại quân đánh qua Thiên Cức hạp, doanh trại Trấn Tây quân đã dời về phía tây, đến phủ hạt Mạc Nam.
Trấn Tây phủ bây giờ chỉ còn hai doanh trú phòng từ tiền tuyến luân chuyển về, canh giữ tuyến đường tiếp tế huyết mạch này cho phủ hạt Mạc Nam.
Cũng bởi vậy, ý định muốn gặp mặt vị huynh đệ kia của Hứa Nguyên xem như thất bại.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Cho dù gặp mặt thì ngoài việc ôn chuyện với hắn, cũng chẳng còn gì thú vị.
Dù sao, lần này đến đây hắn còn mang theo gia quyến.
Phong thổ nhân tình mà Lý Quân Vũ miêu tả trong thư, chắc chắn là không thể nào trải nghiệm được.
Trong lòng nghĩ ngợi miên man, Hứa Nguyên chậm rãi ngồi dậy từ chiếc giường êm ái trong khách điếm.
Tối nay mất ngủ, chẳng tài nào chợp mắt được.
Tuy đã là cường giả dung thân, Hứa Nguyên vẫn giữ thói quen đi ngủ, nhưng đã quen với việc di chuyển bằng xe ngựa, nay đột nhiên được nghỉ ngơi trong khách điếm xa hoa này, nhất thời có chút không quen.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua song cửa sổ, rọi vào trong phòng. Khách điếm được bài trí khá xa hoa, nhưng khác với tửu lâu ở trung tâm Đại Viêm, cách bày trí nơi này mang đậm phong cách Tây Vực.
Khoác thêm một chiếc áo choàng đen, Hứa Nguyên bước ra khỏi phòng, đi đến gian nhà nhô ra phía ngoài, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Trăng sáng sao thưa, từng đàn ngỗng trời bay về phía tây, khung cảnh hùng vĩ của hẻm núi trải dài trăm dặm hiện ra trước mắt.
Gió đêm mang theo hơi nóng của cát vàng thổi qua, phả vào mặt mang theo chút khô hanh. Yên Cốc phường là một khách điếm được xây dựng trên vách núi cheo leo phía bắc Trấn Tây phủ, ba người Hứa Nguyên, ba gian phòng, một đêm đã ngốn hết trăm lượng bạc.
Nhưng số bạc này tối nay không phải Hứa Nguyên chỉ trả, mà là do một vị công tử trẻ tuổi quen biết trên đường mở tiệc chiêu đãi.
"Ánh trăng tuyệt đẹp, Chu huynh cũng chưa ngủ sao, không bằng cùng ta uống vài chén?"
Đang đứng trên gian nhà nhô ra khỏi vách núi cheo leo, Hứa Nguyên bỗng nghe thấy một giọng nam khàn khàn truyền đến.
Hứa Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn hắn.
Người này mặc một bộ áo ngủ, khuôn mặt hơi hốc hác, cả người trông có vẻ yếu ớt.
Hắn họ Mục, tên Ly, tự Hưng Nghĩa.
Là một vị thiếu chủ thương đoàn mà Hứa Nguyên từng ra tay giúp đỡ trên đường.
Lúc băng qua một vùng sa mạc, thương đoàn của tên này bị đàn Mạc Lang tập kích, hắn theo thói quen ra tay nghĩa hiệp, sau đó biết được cả hai đều có chung mục đích là đến Trấn Tây phủ, nên đã kết bạn đồng hành.
Trên đường đi, Hứa Nguyên cũng khá tâm đầu ý hợp với Mục Hưng Nghĩa.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, mục tiêu của thương đoàn Mục Hưng Nghĩa là phủ hạt Mạc Nam, còn Hứa Nguyên ngày mai sẽ dẫn Tâm Bảo Cơ vào Thiên Cức hạp tìm kiếm hài cốt của đệ đệ Tiểu Long Nữ.
Sau hôm nay coi như hai người chính thức đường ai nấy đi.
Nghĩ ngợi một chút, Hứa Nguyên phóng người nhảy lên, từ gian nhà của mình sang chỗ Mục Hưng Nghĩa.
Hành động này thật sự bất kính, thậm chí có phần mạo phạm. Cho dù được mời, cũng nên đi từ cửa chính, được cho phép mới có thể đi vào.
Thế nhưng nhìn thấy hành động của Hứa Nguyên, trong mắt Mục Hưng Nghĩa không hề có chút gợn sóng, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Dường như hắn đã quen với phong cách làm việc tùy ý của vị bằng hữu này.
Nhưng Hứa Nguyên biết, Mục Hưng Nghĩa không phải đã quen, mà là không để tâm.
Mục Hưng Nghĩa khẽ gật đầu với Hứa Nguyên, vừa đi vào trong, vừa chậm rãi nói:
"Trấn Tây phủ cấm ra ngoài vào ban đêm, e là không tiện, ta sai người mang rượu và thức nhắm lên đây, Chu huynh chờ một lát."
"Không cần đâu."
Hứa Nguyên cười gọi y lại, đầu ngón tay khẽ động, một chiếc bàn thấp, hai chiếc ghế xuất hiện trên gian nhà.
Hắn ngồi xuống một chiếc ghế, mái tóc dài bay bay trong gió đêm, mỉm cười nói với Mục Hưng Nghĩa:
"Ngươi đã khoản đãi ta suốt nửa tháng trời, tối nay để ta mời ngươi một bữa."
Mục Hưng Nghĩa chậm rãi quay đầu lại, nhìn chiếc bàn xuất hiện từ trong hư không, nói:
"Chu huynh lại có thần vật như Tu Di giới."
Nói xong, hắn mỉm cười ngồi xuống đối diện Hứa Nguyên, vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt:
"Vậy ta xin cung kính bất như tòng mệnh."
Hứa Nguyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của y, cười hỏi:
"Ngươi dường như không hề kinh ngạc?"
Mục Hưng Nghĩa lắc đầu, thản nhiên nói:
"Hai vị hồng nhan bên cạnh Chu huynh tuổi còn trẻ đã có tu vi Tông Sư, gia thế chắc chắn không tâm thường."
Hứa Nguyên nhìn hắn thật kỹ.
Từ lần đầu gặp mặt đến nay, hắn chưa từng nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào khác ngoài nụ cười trên khuôn mặt hơi hốc hác này. Ngay cả khi bị đàn sói tập kích, toàn bộ thương đoàn đã lung lay sắp đổ, trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đó.