Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1021 - Chương 1333: Tâm Tử Hồn Chí

Chương 1333: Tâm Tử Hồn Chí Chương 1333: Tâm Tử Hồn ChíChương 1333: Tâm Tử Hồn Chí

"Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân" quả không sai.

Có lẽ do ảnh hưởng của văn hóa Tây Vực, cũng có lẽ do tập tục của cư dân nơi đây vốn đã phóng khoáng.

So với những bộ nho bào rườm rà của Đại Viêm, trang phục của người dân nơi đây cởi mở hơn nhiều, rất nhiều nam nhân cởi trần đi lại trên đường.

Đương nhiên, chỉ có nam nhân mới như vậy.

Nữ tử tuy vẫn mặc yếm che thân, nhưng phần lớn cũng chỉ có vậy.

Vòng eo thon gọn, đôi chân dài khỏe khoắn, cùng làn da rám nắng khỏe mạnh, khiến người ta không khỏi ngoái nhìn.

Thương đội khổng lồ mang cờ hiệu Mục thị di chuyển qua phố xá, thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi ngồi trong xe ngựa tu luyện, Hứa Nguyên cùng Mục Hưng Nghĩa cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe.

Ngắm nhìn những dãy nhà mang đậm phong cách Tây Vực lùi dân về phía sau, Hứa Nguyên vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa trò chuyện với Mục Hưng Nghĩa.

Qua cuộc nói chuyện đêm qua, Hứa Nguyên biết được không ít bí mật về Tây Mạc từ Mục Hưng Nghĩa.

Ngược lại, Mục Hưng Nghĩa lại không hề hỏi han gì vê Hứa Nguyên.

Điều này khiến Hứa Nguyên cảnh giác, nhưng sau khi thăm dò, hắn không hề nhận ra bất kỳ địch ý nào từ Mục Hưng Nghĩa.

Có vẻ như hắn thật sự không có ác ý.

Hứa Nguyên cảm thấy có phần áy náy vì đã "moi" được nhiều thông tin như vậy.

Vì vậy, để đền đáp, tối qua hắn đã lấy ra một bình rượu ngon trị giá vạn lượng bạc, muốn cho Mục Hưng Nghĩa được "mở rộng tâm mắt".

Nhưng đáng tiếc, Mục Hưng Nghĩa vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, không hề thay đổi.

Cũng giống như lúc này.

Hứa Nguyên liếc nhìn Mục Hưng Nghĩa. Bắt gặp ánh mắt của hắn, Mục Hưng Nghĩa gật đầu, nhìn về phía Tây Trực Môn đã gần ngay trước mắt, mỉm cười nói:

"Qua cửa thành này, chúng ta sẽ lập tức khởi hành vào Thiên Cức hạp?"

Hứa Nguyên thu hồi suy nghĩ, nhìn quanh phố xá, cười đáp:

"Đã du lịch thiên hạ, đến nơi này đương nhiên phải dạo chơi một chút. Sau khi tiễn ngươi, ta sẽ ở lại Trấn Tây phủ hai ngày."

Là người địa phương, Mục Hưng Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói:

"Trong Trấn Tây phủ cũng có vài thắng cảnh nổi tiếng, đáng tiếc ta còn có việc, không thể tiếp tục đồng hành cùng Chu huynh. Ngươi có cần ta giới thiệu vài người bạn dẫn đường không?”

Hứa Nguyên lắc đầu:

"Đa tạ ý tốt của Hưng Nghĩa, nhưng ta thích tự mình khám phá, thay vì đi theo những lộ trình có sẵn."

"Ha ha, Chu huynh quả là người thú vị."

Mục Hưng Nghĩa mỉm cười, nhìn về phía cánh cửa thành hùng vĩ đã gần kề, nói tiếp:

"Trấn Tây phủ là trọng trấn, thủ tục ra vào khá rườm rà, ta tiễn ngươi đến đây là được rồi."

Dứt lời, Mục Hưng Nghĩa dừng ngựa, xoay người chắp tay thi lễ với Hứa Nguyên:

"Chu huynh, lần này chia tay, e là khó gặp lại, bảo trọng!"

Hứa Nguyên kéo dây cương, nhưng không vội đáp lễ, mà cong môi trêu chọc:

"Khó gặp lại? Sao nghe như Hưng Nghĩa ngươi đang nguyền rủa ta gặp chuyện chẳng lành trong Thiên Cức hạp vậy?"

Mục Hưng Nghĩa chậm rãi đứng thẳng dậy, lắc đầu:

"Chu huynh cát nhân tự có thiên tướng, đương nhiên sẽ bình an vô sự."

Hứa Nguyên xoay người xuống ngựa, trịnh trọng đáp lễ:

"Mượn lời chúc phúc của ngươi. Đợi ta từ Thiên Cức hạp trở về, nếu có thời gian rảnh rỗi nhất định sẽ đến Mục thị bái phỏng."

Mục Hưng Nghĩa nghe vậy khẽ cười, không đáp lời, chỉ gật đầu rồi quay ngựa rời đi. Trạm tại chỗ, nhìn thanh niên cẩm bào cưỡi yêu mã cao lớn dần dần đi về phía cửa, Hứa Nguyên dần nhíu mày, bỗng ý thức được điều gì, chợt truyền âm:

"Mục huynh gặp phải phiền toái gì rồi2"

Thanh niên cẩm bào giục ngựa vẫn tiến về phía trước, không hề dừng lại, tựa như không nghe thấy truyền âm của hắn.

Hứa Nguyên nhíu mày càng chặt, tiếp tục truyền âm:

"Hưng Nghĩa, nếu có kẻ muốn hại ngươi, ta có thể hộ tống ngươi đến phủ trực thuộc Mạc Nam Đô."

Vừa dứt lời,

Hứa Nguyên bước về phía cửa, nhưng vừa nhấc chân, liên thấy thanh niên đã khuất bóng bỗng đưa tay vẫy về phía sau.

Ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt quen thuộc của Mục Hưng Nghĩa ung dung truyền đến:

"Đều như nhau thôi.

"Chu huynh, ta sinh ra, chính là để đi tìm cái chết, sớm một chút hay muộn một chút, ta không để tâm."

"Hứa Trường Thiên."

Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, sau khi trở lại xe ngựa liền im lặng không nói, bèn thu liễm công pháp, nhỏ giọng hỏi:

"Hứa Nguyên làm sao vậy?"

Suy tư bị cắt ngang, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn thiếu nữ áo đen, khóe môi cong lên nụ cười:

"Có gì đâu?"

Nhiễm Thanh Mặc nhìn sắc mặt hắn mấy hơi thở, nhẹ giọng nói:

" Hình như tâm tình của huynh không tốt..."

Nghe vậy, Tiểu Bạch đang lặng lẽ mở sách bên cạnh cũng vội thu liễm công pháp, hơi lộ vẻ quan tâm nhìn Hứa Nguyên.

Chết thật, nàng lại không phát hiện công tử khác thường, bị Nhiễm tiểu thư này giành trước rồi.

Bị hai nàng nhìn chăm chú, Hứa Nguyên thoáng suy tư, vẫn quyết định nói thật:

"Một bằng hữu của ta sắp chết, nên trong lòng có chút phức tạp."

Nhiễm Thanh Mặc lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu.

Bạch Mộ Hi suy nghĩ một chút, thử hỏi:

"Bằng hữu công tử nói là vị Mục công tử kia?"

"Ừm"

Hứa Nguyên gật đầu, thở dài: "Đêm qua hắn cho ta rất nhiều tin tức hữu dụng, mà không cần ta báo đáp gì cả."

Ánh mắt Bạch Mộ Hi lóe lên, chậm rãi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hứa Nguyên:

"Sắc mặt người này trắng bệch, xem mạch khí thì hư hao quá nặng, e là mắc bệnh ẩn rất nghiêm trọng."

"Không phải vì vậy."

Hứa Nguyên lắc đầu, thản nhiên nói:

"Trong Mục thị thương hội chắc chắn có kẻ muốn hắn chết, mà hắn cũng không muốn phản kháng."

"Tâm tồn tử chí."

"Phải, muốn giúp cũng không giúp được."
Bình Luận (0)
Comment