Chương 1336: Trùng Triều
Chương 1336: Trùng TriềuChương 1336: Trùng Triều
Hứa Nguyên thở dài một hơi, liếc nhìn Bạch Mộ Hi bên cạnh:
"Mộ Hi, ngươi thấy thế nào?"
Bạch Mộ Hi chau mày, ngập ngừng nói:
"Mục Hưng Nghĩa kia khí huyết hư nhược, tu vi chỉ ở Ngưng Hồn, cho dù công pháp đặc thù, cũng không thể qua mắt được Chu tiên sinh, nhưng Chu tiên sinh cũng không có lý do gì lừa gạt ngài..."
"Vậy mục đích của hắn ta là gì?"
"Ân, có thể là hắn phát hiện thân phận của ngươi rồi hay không?"
"Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Thần sắc Hứa Nguyên có chút kỳ quái, đưa tay chỉ mặt nạ da người mới tỉnh trên mặt cùng cẩm bào đang mặc trên người.
Y phục và mặt nạ da người hắn đang mang đều được cải tạo từ bảo vật tị hồn của Hoàng Đế Sean.
Thứ này ngay cả cường giả Thánh Nhân như Cữu Cữu Phượng Cửu Hiên cũng không cách nào dùng khí cơ khóa mục tiêu, huống chỉ là xuyên thấu dò xét.
Lắc đầu, Hứa Nguyên một bên dùng nguyên khí điều khiển xe ngựa đi về phía cổng thành, một bên thản nhiên nói:
"Ta nhớ lại hơn nửa tháng qua, thương đội lớn như vậy ngoại trừ chúng ta, hình như chỉ có tên chưởng quỹ họ Địch kia cùng Mục Hưng Nghĩa trực tiếp nói chuyện."
Bạch Mộ Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thăm dò hỏi:
"Chúng ta muốn đến tìm bọn họ sao?"
'Am!
Hứa Nguyên giơ tay lên, một chưởng không nặng không nhẹ gõ thẳng vào đầu Bạch Mộ Hị, trừng mắt nhìn nàng:
"Phỉ khí nặng như vậy, lúc trước ở tổ địa Phượng gia đã thế, chuyện còn chưa rõ ràng đã động niệm muốn đánh muốn giết, kết quả thì sao, hai vị thiên tài kia một lòng trung thành với Tướng phủ, tình thế chưa rõ, đừng có động một chút là muốn đánh đánh giết giết." Nói xong, Hứa Nguyên khế thở dài:
"Cho đến hiện tại, ta không nhìn ra chút địch ý nào từ Mục Hưng Nghĩa, chỉ có thiện ý nhắc nhở như không để tâm đến bất cứ chuyện gì, thôi thì tạm thời cứ để hắn đi."
Bạch Mộ Hi có chút chần chừ:
"Nhưng nếu hắn che giấu địch ý thì sao?"
"Địch ý?"
Hứa Nguyên cười nhếch miệng, dang hai tay ra, nói:
"Chẳng phải ta đã bảo Chu Sâm truyền tin cho thành Đế An rồi sao, đến lúc đó nếu thật sự có xung đột, vậy chúng ta cứ dùng bản lĩnh đấu một trận trong Thiên Cức hạp, dù sao với địa hình Thiên Cức hạp, quân trận cũng không thể nào triển khai được."
Dứt lời, Hứa Nguyên thở dài một hơi, cười nói:
"Lấy một viên Hóa Long Tinh, không ngờ Thiên Cức hạp lại náo nhiệt như vậy. Mộ Hi, lần này ngươi có thể gặp lại vị Thánh Nữ đại nhân kia cũng nên."
"Thánh Nữ đại nhân?"
"Ừ, mật hàm Chu Sâm vừa đưa cho ta có nói Tô Cẩn Huyên đã dẫn theo Thiên Diễn vào Thiên Cức hạp."
Nghe vậy, Tảng Băng Lớn đang ngồi yên lặng tu luyện bên cạnh bỗng nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy ẩn chứa vài phần cảnh giác.
Hứa Nguyên làm như không thấy, đưa tay vỗ nhẹ eo nhỏ của Bạch Mộ Hi:
"Được rồi, tránh ra đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Dưới ánh tà dương, sa mạc mênh mông, một con đường rộng lớn bằng đá thẳng tắp kéo dài đến tận chân trời.
Ánh chiều tà màu đỏ cam bao phủ khắp hoang mạc rộng lớn, gió ấm thổi qua cát vàng, mang theo từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn, át đi tiếng la giết đã gần đến hồi kết trên mặt đất.
Vô số Dị Thứu bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu bén nhọn đầy phấn khích không ngừng vang lên từ trong miệng chúng, dưới ánh hoàng hôn trông chẳng khác nào đàn châu chấu phủ kín trời đất.
Nghe tiếng kêu thảm thiết ngày càng gần bên ngoài xe, thanh niên cẩm bào đang ngồi tĩnh lặng thưởng trà trên bồ đoàn chậm rãi mở mắt.
"Cạch”"
Hắn nhẹ nhàng vén rèm xe lên, cảnh tượng bên ngoài lập tức đập vào mắt.
Những chiếc xe ngựa khổng lồ chở hàng hóa nối đuôi nhau tạo thành một bức tường thành tạm thời dài hơn mười trượng để chống lại kẻ địch.
Nhưng lúc này nó đã bị phá vỡ.
Bởi vì đó chính là Trùng triều khiến cho bất kỳ thương đội nào đi qua sa mạc cũng phải khiếp sợ.
Những con bọ cánh cứng khổng lồ không ngừng tràn vào từ phía trên và những lỗ hổng trên xe ngựa, tiếng kêu ken két phát ra từ trong miệng chúng khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Những hộ vệ còn sống sót của thương đội Mục thị đang dùng linh nhận trong tay để chống cự trong vô vọng, bọn họ đều là cao thủ của Mục thị, nhưng số lượng côn trùng quá nhiều.
Giết một con, lại có hai con khác bò vào, dường như vô tận.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc.
Khi vị Đô hộ vệ bị một con bọ cánh cứng màu xanh dùng chân đâm xuyên qua người, phòng tuyến cuối cùng do các hộ vệ tạo nên cũng sụp đổ.
Mùi máu tươi kích thích đám bọ cánh cứng chân đốt, máu tươi chảy ra từ những thi thể dần dần tụ lại thành một dòng suối nhỏ, chảy về phía sa mạc ở hai bên con đường.
Mục Hưng Nghĩa yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên môi dường như vĩnh viễn không thay đổi.
Hắn sẽ chết sao?
Có lẽ là phải chết.
Trong lúc chờ đợi cái chết ập đến, tâm cảnh của Mục Hưng Nghĩa vẫn bình tĩnh như thường.
Tình hình hiện tại, trừ phi gặp được cao thủ Tông Sư như Chu huynh ra tay tương trợ...
À không,
Bây giờ có ra tay thì cũng đã muộn.
Mục Hưng Nghĩa liếc mắt nhìn chiếc xe chở hàng đã hoàn toàn bị phá hủy.
Thương đội dưới trướng tan rã, hàng hóa tổn thất nặng nề, với tư cách là người phụ trách, cho dù có trở về tộc thì hắn cũng sẽ bị xử tử.
Đang suy nghĩ,
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của Mục Hưng Nghĩa, hắn vô thức nhìn về phía cửa.
Nhưng lần này, người bên ngoài không đợi hắn lên tiếng đã vội vàng đẩy cửa xông vào.