Chương 1340: Không Nhìn Thấy Gương mặt
Chương 1340: Không Nhìn Thấy Gương mặtChương 1340: Không Nhìn Thấy Gương mặt
Hứa Nguyên khẽ cười, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, trở lại vấn đề chính, hắn cảm thấy nữ nhân kia có lẽ là một vị ẩn sĩ.
Dù sao với phúc vận của Nhiễm Thanh Mặc, gặp được một vị ẩn sĩ cũng không phải chuyện gì lạ.
Có lẽ che chở cho đám người này là một thú vui nào đó của nàng ta.
Mang theo chút bất an mơ hồ, Hứa Nguyên khẽ thở ra một hơi, vận chuyển công pháp, thân hình bỗng chốc bay lên, cùng hai nàng bên cạnh lướt qua vài cái, sau đó lặng lẽ đáp xuống trước cửa một tòa phủ đệ ngay trung tâm ngôi làng.
So với những dinh thự nguy nga tráng lệ trong Đại Viêm, tòa nhà này giống phủ đệ của một lão địa chủ ở nông thôn hơn.
Ba bậc tam cấp dẫn lên chính môn, không có hộ vệ canh giữ, hai bên là hai con sư tử đá oai phong, cửa làm bằng gỗ đàn hương, không dùng đinh tán, chỉ có hai vòng đồng để gõ cửa.
Điều duy nhất khiến Hứa Nguyên chú ý là, tấm biển treo trên cao lại trống trơn, không có bất kỳ chữ viết nào.
Nước mưa tí tách rơi xuống từ mái hiên cong vút.
Hứa Nguyên đứng thẳng người, chậm rãi bước lên bậc tam cấp, đưa tay gõ nhẹ ba tiếng vào vòng đồng, tiếng "Cọt kẹt" vang lên, cánh cửa gỗ đàn hương dày nặng từ từ mở ra.
Một hán tử lực lưỡng xuất hiện trước mặt.
Làn da rám nắng, khuôn mặt góc cạnh, mặc trên người bộ trang phục của gia đinh.
Hán tử nhìn thấy ba người lạ mặt, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, cất tiếng nói:
"Vị tiên sinh này chính là quý khách mà phu nhân nhắc đến sao? Phu nhân đã dặn dò, mời các vị đi theo ta."
Dứt lời, hắn liên nghiêng người sang một bên, giơ tay ra hiệu cho ba người đi vào, sau đó xoay người dẫn đường.
"Làm phiền."
Hứa Nguyên đáp, ánh mắt lướt nhanh qua người hán tử. Không có tu vi, trên tay có vết chai, hẳn là do lao động mà thành.
Có vẻ là một người nông dân.
Nhưng điều kỳ lạ là, trang phục của hán tử này, ở vị trí ngực và sau lưng, cũng giống như tấm biển ngoài kia, đều trống trơn.
Vị ẩn sĩ này không muốn tiết lộ danh tính sao?
Vì là khách đến thăm, Hứa Nguyên không tiện hỏi thẳng.
Phủ đệ được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện điển hình của gia đình giàu có.
Đi qua hai sân trong, men theo hành lang uốn lượn bên hồ nước, đi thêm chục bước nữa, chính sảnh của phủ đệ hiện ra trước mắt, một giọng nữ ôn nhu vang lên từ bên trong:
"Thiếp thân thân thể bất tiện, không thể nghênh đón từ xa, mong tiên sinh thông cảm."
Nghe vậy, Hứa Nguyên lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ánh sáng ngày mưa lờ mờ, trong sảnh đường chỉ le lói chút ánh sáng le lói từ cửa chính, có thể nhìn thấy một phụ nhân đang đứng đó.
Nàng có thân hình yêu kiều, đường cong gợi cảm, nhưng chỉ mặc một bộ đồ vải thô, khuôn mặt bị bóng tối che khuất không nhìn rõ, nhưng chỉ cần nhìn dáng người và giọng nói cũng đủ để đoán ra dung mạo nàng ta chắc chắn không tâm thường.
Chính vì vậy, bước chân Hứa Nguyên vô thức khựng lại.
Hiện tại hắn không còn là gã công tử bột của tướng phủ năm xưa, tu vi dung thân, dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn rõ mọi vật, nhưng lúc này lại không nhìn rõ dung nhan của nữ nhân kia.
Hắn do dự một chút, vẫn chưa sử dụng linh thị để dò xét.
Đối phương đã như vậy, có lẽ là không muốn để lộ dung mạo.
Cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là vì thân phận có vấn đề, sợ bị lộ tin tức, bị người ta truy sát?
Im lặng một lát, Hứa Nguyên tiếp tục bước, cười sang sảng:
"Phu nhân không ngại chúng ta quấy rầy đã là phúc phận của chúng ta rồi."
Vừa đi, Hứa Nguyên vừa truyên âm cho hai nàng bên cạnh:
"Thân phận của nữ nhân này có chút kỳ lạ, lát nữa nói chuyện cẩn thận một chút, đừng chọc giận nàng ta.' Hai người Bạch Mộ Hi và Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy, đều hơi khó hiểu liếc Hứa Nguyên một cái, nhưng vẫn yên lặng ghi tạc lời này vào trong lòng.
Nương theo làn mưa phùn tí tách bên ngoài hành lang, ba người Hứa Nguyên chậm rãi bước vào chính sảnh. Tráng hán dẫn đường kia, lúc vị phu nhân xuất hiện, liền lặng lẽ cáo lui.
Vị phu nhân mỉm cười, mời ba người ngồi xuống, khẽ phất tay thắp sáng ngọn đèn dầu treo trên vách tường. Ánh lửa vàng ấm áp lan tỏa, xua tan hết u ám trong sảnh.
Nhưng Hứa Nguyên vẫn không nhìn rõ dung mạo của vị phu nhân.
Nhưng mà, hắn lại chú ý tới bụng của hắn, dù bị lớp vải bố bao phủ, vẫn hiện rõ vẻ tròn trịa, dường như đã có thai.
Sau khi ba người an vị, vị phu nhân liền tự mình đi vào phòng trà phía sau lấy nước trà, đặt lên bàn, ôn nhu nói:
“Trà thô nơi thôn dã, mong các vị đừng chê."
Vị phu nhân dường như cũng nhận ra, tuy rằng tu vi của Hứa Nguyên là thấp nhất, nhưng trong ba người, rõ ràng là lấy hắn làm chủ.
Chủ khách ngồi xuống, đình viện vô cùng thanh tịnh, hòa cùng làn mưa trong trẻo lạnh lếo bên ngoài, tựa như lạc vào chốn Giang Nam yên bình.
"Đa tạ phu nhân."
Hứa Nguyên lễ phép đáp lời, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt khẽ mở to:
"Vị thanh chát mà hậu ngọt, đây là trà hoa mai ư? Không đúng, phải là một loại tinh kiều."
Khuôn mặt khuất sau bóng tối của vị phu nhân khẽ bật cười:
"Xem ra vị công tử này am hiểu trà đạo?"
"Tại hạ chỉ là uống nhiều, nên có thể phân biệt đôi chút."
Hứa Nguyên lắc đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ giọng hỏi:
"Loại tinh kiêu này, là được trồng trên ruộng cạn bên ngoài kia sao?"
ebookshop.vn