Chương 1382: Đuổi bắt
Chương 1382: Đuổi bắtChương 1382: Đuổi bắt
Nhìn cảnh này, Hứa Nguyên có chút xấu hổ.
Hắn đang suy nghĩ có nên đi giúp một chút hay không, một tiếng hừ lạnh vang lên trong động.
"Hừ, ta ra ngoài hai ngày, ba người các ngươi ngay cả long lân cũng không xử lý xong sao?"
Hứa Nguyên lập tức ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở lối vào động, một thiếu nữ đang bước vào, đôi mắt vàng rực rỡ sáng ngời trong bóng tối tản mát ra hào quang huyền diệu:
"Dẫn."
Chân ngôn Thiên tự vừa dứt, Khí cơ chấn động, tiếng máu thịt tách rời trong động vang lên không dứt.
Không cần một lát, lân phiến còn sót lại trên thi thể Yêu Long nhao nhao rơi xuống đất.
Thiên Diễn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Hứa Nguyên:
"Ngươi nhìn cái gì? Chỉ biết lãng phí thời gian, hiệu suất của ba người bọn họ thấp như vậy, ngươi không thể ra ngoài tìm ta sao?"
Hứa Nguyên thiếu chút nữa bật cười.
Nhìn thấy thần sắc cười như không cười của hắn, Thiên Diễn đỏ mặt, quay người bỏ đi.
Hứa Nguyên vội vàng thu liễm ý cười, thi triển Thân Pháp ngăn trước mặt nàng, truyền âm:
"Ta không phải sợ nàng giận sao?"
"Tránh ra."
Thiên Diễn liếc mắt.
Hứa Nguyên đưa tay kéo lấy cổ tay nàng, cười nói:
"Thịt rồng ngàn năm khó gặp, đối với tu vi của nàng rất có ích lợi, nếm thử rồi hãy đi."
Hắn biết chỉ cân cho Thiên Diễn một bậc thang, nàng sẽ tự mình đi xuống.
Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, Thiên Diễn do dự một chút rồi rút tay về, đi qua bên cạnh hắn không nói gì. Dưới ánh mắt chăm chú của bốn người, nàng đi đến bên cạnh nồi sắt đang nấu canh long tâm ngồi xuống.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi này bị một tiếng cười khẽ phá vỡ.
"Khanh khách khanh khách."
Thiên Diễn lập tức nhìn về phía phát ra tiếng cười:
"Ngươi cười cái gì?"
Tô Cẩn Huyên dùng khăn gấm lau mồ hôi, từ gương mặt xuống dưới, gò má, cằm, cổ, xương quai xanh tinh xảo, vạt áo trước ngực bị kéo xuống lộ ra khe rãnh mềm mại như ẩn như hiện trong bóng tối.
Nàng vừa đi về phía đống lửa, vừa cười nói:
"Thay Hứa công tử cảm tạ thánh nữ đại nhân."
Thiên Diễn nheo mắt, nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng:
"Ngươi, thay hắn cảm tạ ta?"
"Chẳng phải người đã giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng rất lớn sao?"
Tô Cẩn Huyên đảo mắt, ra vẻ nghi hoặc:
"Ta không cười chuyện này, chẳng lẽ còn có thể cười thánh nữ đại nhân khẩu thị tâm phi?"
Thiên Diễn.
"Được rồi, đừng cãi nữa."
Hứa Nguyên lên tiếng ngăn cản hai người lời qua tiếng lại, cùng Bạch Mộ Hi đến bên đống lửa ngồi xuống trò chuyện với ba nàng đôi câu, theo bản năng tìm kiếm bóng hình Nhiễm Thanh Mặc.
Mà tìm một vòng trong hang động mờ mịt, đã thấy nàng vẫn chưa dừng tay.
Trong lúc mọi người nói chuyện, nàng lặng lẽ dùng chiếc Tu Di giới trống rỗng mà Hứa Nguyên đưa cho, cất giữ những mảnh long lân rơi xuống đất.
Làm xong việc này, Nhiễm Thanh Mặc mới chịu đựng ba đạo ánh mắt bất thiện, đi tới bên cạnh Hứa Nguyên, đưa Tu Di giới cho hắn, nhìn hắn, ánh mắt thoáng buồn bã, nhỏ giọng nói:
"Hứa Nguyên, cho ngươi, ta đã thu thập xong rồi.'... Trên quan đạo cổ kính, một vầng trăng tròn treo cao giữa màn đêm, ánh trăng thanh khiết mỏng manh như cánh ve rơi xuống khu rừng hoang tàn đổ nát.
Cây cối đổ rạp.
Xe ngựa lật ngang,
Xác hộ vệ nằm la liệt khắp nơi,
Cùng với, đất bùn nhuốm đỏ máu tươi.
Đây là một cuộc vây giết, chẳng khác nào sơn phỉ mai phục cướp bóc.
Chỉ là trận vây giết này tàn phá địa hình có phần dữ dội hơn, mà hung thủ ra tay cũng chẳng phải đám ô hợp ngoài vòng pháp luật, mà là vài tên quan sai Mật Trinh ti vận trường bào màu nâu đỏ.
Theo sau một đạo bạch quang lóe lên từ trong rừng rậm, sóng xung kích từ vụ nổ bùng lên dữ dội khiến mặt đất rung chuyển mãnh liệt.
Khi tất cả chìm vào tĩnh lặng,
"Âm"
Bên trong chiếc xe ngựa lật nhào bên đường bỗng vang lên một tiếng động nặng nề, chốt cửa bị đá tung từ bên trong, sau đó một công tử cẩm bào khó nhọc bò ra.
Hắn dường như bị thương rất nặng, cố gắng chống đỡ đứng dậy nhưng bất thành, chỉ đành suy yếu dựa vào thành xe.
Nhìn những thi thể hộ vệ xung quanh, cuối cùng vị công tử cẩm bào dừng ánh mắt trên một thi thể nữ nhân.
Nữ thi rất đẹp, nhưng giờ đây nửa thân dưới lại treo lơ lửng trên cành cây cách đó không xa.
A... Thân vệ của hắn cũng chết rồi sao?
Nghĩ đến những ngày đêm trốn chạy vừa qua, triền miên hoan ái không dứt, khóe môi nhuốm máu của công tử cẩm bào vô thức hiện lên một tia cười nhạt, sau đó lại thở dài.
Từ trong lòng móc ra một chiếc hộp gõ, lấy từ bên trong một điếu thuốc, dùng đá đánh lửa châm lên.
"Xẹt"
Hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thuốc lan tỏa trong lồng ngực, công tử cẩm bào thở ra một hơi dài, ánh mắt xuyên qua làn khói mỏng nhìn về phía người đang bước tới. Đó là một nữ tử, một nữ tử tay cầm trường đao.
Nữ tử vận quan phục Đô úy Mật Trinh ti, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, gió lạnh thổi qua phác họa nên những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể nàng, lưỡi đao trong tay ngọc không ngừng nhỏ xuống những giọt máu tươi, ánh lên hàn quang lạnh lẽo dưới ánh trăng.
"Bịch"
"Bịch"
Từng bước chân chậm rãi, ánh mắt sắc bén của nữ tử toát ra sát ý lạnh thấu xương.
Mười trượng.
Năm trượng.
Một trượng.
Dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.