Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1074 - Chương 1386: Chưa Từn Hợp Tác Với Cổ Uyên

Chương 1386: Chưa Từn Hợp Tác Với Cổ Uyên Chương 1386: Chưa Từn Hợp Tác Với Cổ UyênChương 1386: Chưa Từn Hợp Tác Với Cổ Uyên

Nghe vậy, Hứa Nguyên khẽ thở dài, đặt chén sứ xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói với ba nàng:

"Thiên Diễn nàng ấy thỉnh thoảng sẽ như vậy, nhưng hẳn không phải là nhằm vào các ngươi."

Tô Cẩn Huyên cười tươi như hoa, dịu dàng nói:

"Tính tình của Thiên Diễn, chúng ta cũng có hiểu biết đôi chút, nàng ấy hẳn là nhằm vào công tử ngươi."

Hứa Nguyên bất đắc dĩ cười cười, liếc nhìn Tảng Băng Lớn bên cạnh, trong mắt không tự chủ hiện lên một tia đau lòng.

Nhiễm Thanh Mặc bưng bát sứ, an tĩnh ngồi xổm một bên, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

So với Thiên Diễn luôn cao điệu tuyên thệ chủ quyền, địch ý của ba nàng đối với Nhiễm Thanh Mặc ít nói lại càng tăng lên.

Tảng Băng Lớn mấy ngày nay mổ xẻ Long thi để lấy tài liệu, thực ra đã chịu không ít uất ức.

Thiên Diễn làm chủ lực mổ xẻ luôn thích sai bảo nàng làm những việc nặng nhọc, Nhiễm Thanh Mặc cũng chỉ lặng lẽ làm theo.

Tuy biết Nhiễm Thanh Mặc sẽ không để ý tới những chuyện này, càng không vì Thiên Diễn ghen tuông mà phá vỡ phòng tuyến, nhưng Hứa Nguyên vẫn có chút đau lòng, cho nên mới lên tiếng ngăn cản.

Sau khi hắn lên tiếng, Thiên Diễn tuy rằng ủy khuất, nhưng cũng thu liễm lại, chỉ đổi lại là địch ý mơ hồ của ba nàng còn lại.

Các nàng ấy không khỏi cảm thấy Nhiễm Thanh Mặc chính là trà xanh ngây thơ, giả bộ bạch liên hoa để lấy lòng hắn.

Nếu không phải Tiểu Bạch thỉnh thoảng hát đệm theo hắn, e là hai nàng kia đã liên thủ đối phó nàng ấy rồi.

Chậc.

Nghĩ như vậy, sao hắn bỗng nhiên lại cảm thấy Thánh nữ đáng thương lại trở thành nữ phụ độc ác vậy? Trong lòng thở dài, Hứa Nguyên hơi cúi người xuống, đưa tay lau vết dầu mỡ nơi khóe môi cho thiếu nữ áo đen, ôn nhu nói:

"Thiên Diễn vừa rồi nói như vậy, hẳn là phát hiện ra điều gì đó khác thường."

Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ đã hiểu, đôi mắt thoáng buồn:

"Xin lỗi."

"Ngươi xin lỗi làm gì?"

"Tu vi của ta không đủ, không giúp được gì..."

Hứa Nguyên bỗng nhiên im lặng.

Đau đầu.

Hứa Nguyên tìm thấy Thiên Diễn trên một sườn núi trên đỉnh cốc.

Thiếu nữ lơ lửng cách mặt đất nửa thước, như một đóa sen trắng thanh khiết không nhiễm bụi trần, lặng lẽ đứng trong cơn bão cát ngập trời.

Khi đến gần nàng trong một trượng, cảm giác đau nhói như bị đá vụn cắt vào người lập tức biến mất.

Đứng bên cạnh Thiên Diễn, Hứa Nguyên nhìn về hướng nàng nhìn, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào vòng eo thon gọn của nàng, hỏi:

"Này, ta lại chọc giận ngươi rồi sao?"

Thiên Diễn không để ý đến hắn, yên lặng dịch người sang bên cạnh nửa tấc.

Hứa Nguyên thấy vậy muốn tiến lại gần, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình giữ chặt tại chỗ.

Thiên Diễn không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói:

“Trong vực sâu kia có thứ gì đó."

Hứa Nguyên nghe vậy như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm:

"Thì ra là thứ đó chọc giận ngươi, ta đã nói là gần đây ta đâu có chọc giận ngươi, dọa ta sợ chết khiếp."

"Hứa Trường Thiên, ta đang nói chuyện đứng đắn." Thiên Diễn nhíu mày. Hứa Nguyên nhún vai, cười tủm tỉm:

"Ngươi trừng mắt như vậy, ta sợ hãi, ít nhất cũng phải cho ta biết rõ ràng có phải ta chọc giận ngươi hay không chứ?”

Dứt lời, Hứa Nguyên cũng không đợi Thiên Diễn lên tiếng, nghiêm mặt nói:

"Bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, chúng ta nói chuyện chính sự đi."

Thiên Diễn cố kìm nén xúc động muốn đấm cho tên hỗn đản bên cạnh hai quyền, siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói:

"Vừa rồi ta nghe thấy một tiếng gầm nhẹ như có như không."

"Gầm nhẹ?"

"Ừ"

"Hả?"

"..." Thiên Diễn.

Âm!

Một tiếng động trâm đục vang lên.

Hứa Nguyên ôm bắp chân đau đớn ngồi thụp xuống, ngước mắt trừng lên nhìn đã thấy Thiên Diễn đang híp mắt nhìn xuống hắn như nhìn một thứ rác rưởi.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Nguyên bèn nhỏ giọng oán trách:

"Rõ ràng là ngươi nói gầm nhẹ, sao lại đánh ta? Là yêu thú gì vậy?"

Thiên Diễn hừ lạnh một tiếng:

“Ta chưa từng nghe qua."

"Ngươi không phân biệt được sao?”

"Ừ"

"Ngươi có thể mô phỏng lại tiếng gầm nhẹ đó được không? Dùng thuật pháp cũng được."

"..." Thiên Diễn.

Âm!

Hứa Nguyên ngã khuyu xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Mẹ kiếp, chỉ là một tiếng gâm nhẹ mà Thánh nữ cũng nhận ra sao?

Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn cao cao tại thượng như thần nữ, đón lấy ánh mắt của nàng, Hứa Nguyên nhịn đau đứng dậy.

Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, tạm thời nhường nàng một bước, hôm nay nàng đá ta, ngày sau ta nhất định sẽ khiến nàng phải khóc lóc cầu xin.

"Được rồi được rồi, không đùa nữa."

Nói xong, Hứa Nguyên nghiêm mặt, thấp giọng hỏi:

"Ngươi nghe thấy là tiếng Long ngâm?”

"Ta nghỉ ngờ là vậy, nhưng không chắc chắn."

"Hả? Ngươi chưa từng nghe qua tiếng Long ngâm sao?"

Long tộc tộc nhân thưa thớt, luôn luôn ẩn cư nơi Cổ Uyên sâu chót, ta đi đâu mà nghe được tiếng kêu của bọn chúng?

Chần chờ trong chớp mắt, Hứa Nguyên hơi nghi hoặc hỏi:

"Giám Thiên Các của ngươi hợp tác với Cổ Uyên thế mà chưa từng gặp qua Long tộc?"

"Kẻ nào nói cho ngươi Giám Thiên Các có hợp tác với Cổ Uyên?"

Thiên Diễn trợn mắt liếc Hứa Nguyên một cái, tức giận nói:

"Ta đã nói bao nhiêu lần, Giám Thiên Các tồn tại là vì để cho nhân đạo vĩnh hưng, Cổ Uyên Yêu tộc chính là địch nhân của nhân loại, cho dù là trong trận đại kiếp dị quỷ vạn năm trước, Giám Thiên Các cũng chỉ là dùng phương thức họa thủy đông dẫn, cưỡng ép kéo Cổ Uyên vào bể khổ chiến tranh, chứ chưa từng cùng bọn chúng có bất kỳ hợp tác nào."

Ánh mắt Hứa Nguyên mang theo một tia buồn cười:

"Vậy lúc trước Nhiễm Thanh Mặc bắt cóc ta, gặp phải Cơ Thanh Nguyệt là như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment