Chương 1391: Mục Hưng Nghĩa 2
Chương 1391: Mục Hưng Nghĩa 2Chương 1391: Mục Hưng Nghĩa 2
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nam tử gầy gò trước mặt một lúc lâu, sau đó mới hạ giọng cười nói:
"Nếu Mục huynh đã nói vậy, tại hạ cũng tin tưởng. Chỉ là vì sao hiện tại ta không còn nhìn thấy ý chí từ bỏ sinh tồn trên người huynh nữa? Phải biết rằng sau khi từ biệt, ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối cho huynh đệ."
"Con người ta luôn thay đổi."
Mục Hưng Nghĩa vẫn không hề phủ nhận, nhìn về phía trang viên vô danh ở phía xa xa: "Khi đã có trách nhiệm, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng chết đi như vậy được."
Hứa Nguyên lắc đầu, thở dài:
"Ta vẫn thích huynh của lúc trước hơn."
"Chẳng phải Chu huynh vừa nói là tiếc nuối cho ta sao?"
"Chính bởi vì trong lòng huynh lúc đó tràn đầy tử khí, cho nên mới khiến ta cảm thấy tiếc nuối, còn hiện tại đã có ràng buộc thì đã không còn giống như trước nữa rồi."
Im lặng.
Một lúc lâu sau, Mục Hưng Nghĩa mới mỉm cười nói:
"Xem ra tại hạ đã không nhìn lầm Chu huynh, huynh quả nhiên là một người thú vị."
"Nói nhảm ít thôi."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của Mục Hưng Nghĩa, cười nhạt nói:
"Xem ra vị phu nhân kia của ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ với ta, mà huynh đệ cũng muốn giúp hài nhi kia thuận lợi ra đời, chỉ bằng nói thẳng mục đích của ngươi đến đây là gì đi."
Mục Hưng Nghĩa trâm mặc một chút, thấp giọng nói:
"Uyển Nhi là Âm Quỷ, tính tình nàng ấy luôn cố chấp..."
"Đây không phải là mục đích."
Hứa Nguyên cắt ngang.
Mục Hưng Nghĩa thản nhiên cười: "Chu huynh không cần phải đề phòng ta như vậy, ta không có ý định là kẻ địch của huynh, mục đích ta đến đây chính là muốn cùng huynh làm một giao dịch."
Suy nghĩ một chút, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Long Nữ đang nằm trong hố sâu, thấp giọng hỏi:
"Dùng yêu long này?”
Mục Hưng Nghĩa gật đầu:
"Đúng vậy, Uyển Nhi đã nói với ta về việc này, cho nên ta mới mang nàng ta đến đây."
Hứa Nguyên khế cười:
"Một món quà quý giá như vậy, không biết huynh đệ muốn đổi lấy thứ gì?"
Mục Hưng Nghĩa vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên nói:
"Ban đầu, ta muốn giao dịch đan dược cùng Mị Hồn Ma Thể mà ngươi luyện chế từ Âm Quỷ kia."
"Nhưng bây giờ, ta, muốn thanh trường đao trong tay Chu huynh."
Hứa Nguyên cũng không bất ngờ khi Mục Hưng Nghĩa có thể nhìn thấu ngoài mạnh trong yếu của mình.
Liễu Mộc Quỷ Nhận là bảo cụ đối với Âm Quỷ, lực uy hiếp đối với các tộc khác sẽ thu nhỏ vô hạn.
Ngay khi phát hiện đối phương không phải âm quỷ, Hứa Nguyên đã chuẩn bị mình bị vạch trần.
Dù sao mất đi Liễu Mộc Quỷ Nhận uy hiếp, chỉ dựa vào cái pháp y phòng ngự che đậy hết thảy dò xét này, rõ ràng không thể hù dọa được ai.
Trong sự im lặng, giọng nói mỉm cười của Mục Hưng Nghĩa lại vang lên:
"Chu huynh, ngươi nên biết ta đang nói gì."
Lời nói đã bị chọc thủng, Hứa Nguyên cũng nâng Liễu Mộc Quỷ Nhận trong tay lên nhìn thoáng qua, ánh mắt xuyên qua phong nhận nhìn nam nhân tái nhợt phía đối diện, có chút cổ quái hỏi:
"Ta đương nhiên biết ngươi đang nói gì, nhưng ngươi lại không cướp sao?"
"Chu huynh có ân cứu mạng đối với ta, ta không thể làm như vậy." "Vậy nên mới ép mua ép bán?”
Mục Hưng Nghĩa khẽ lắc đầu, giọng nói bình tĩnh mà nghiêm túc:
"Nếu ta muốn ép mua ép bán, thứ đổi lấy sẽ không đơn thuần chỉ là một thanh đao này.
"Khoản giao dịch này đối với Chu huynh mà nói thì kỳ thực rất công bằng, Yêu Long này chắc chắn biết được rất nhiều tình báo về Cổ Uyên. Đối với gia tộc của Chu huynh mà nói, giá trị của nàng hẳn là cao hơn nhiều so với thanh đao do Âm Quỷ cấp Thánh luyện chế này."
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, cười nói:
"Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng nếu ta không đáp ứng thì sao?"
Mục Hưng Nghĩa cười nhạt:
"Vậy thì ta chỉ có thể mạo phạm, nhưng mà ta vẫn sẽ chỉ lấy đồ vật trong phạm vi giao dịch, dù sao Chu huynh đã từng cứu mạng ta."
Hứa Nguyên dứt khoát lưu loát ném Liễu Mộc Quỷ Nhận trong tay về phía trước.
Thân đao dài nhỏ lăn hai vòng trong cát, hắc khí lạnh lẽo từ đó tản ra, ô nhiễm cát vàng xung quanh.
Hứa Nguyên nhìn nam tử trước mắt, nhẹ giọng cười nói:
"Haiz, ta vẫn thưởng thức ngươi của ngày xưa hơn."
Mục Hưng Nghĩa nhìn Liễu Mộc Quỷ Nhận trên mặt đất, không lập tức đi nhặt, mà nhẹ giọng đáp:
"Chu huynh nói đùa, ngươi thưởng thức cũng không phải là ta lúc trước, mà là ta lúc đó có thể không cầu hồi báo mà cung cấp tình báo trân quý cho ngươi, không có lý do gì mà vẫn đối tốt với ngươi."
Sau một cái chớp mắt yên lặng, Hứa Nguyên cúi đầu cười:
"Đúng vậy, ngươi nói không sai."
"Đây chung quy là một trận cưỡng mua ép bán dựa trên thực lực, không cần phải như thế"
Trong con ngươi màu nâu lạnh nhạt của Mục Hưng Nghĩa hiện lên một tia thở dài, mỉm cười nói:
"Nhưng ta nghĩ sau khi Chu huynh trở thành phụ thân, hẳn là có thể hiểu được nguyên nhân †a làm như vậy."
Vừa nói, Mục Hưng Nghĩa rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay đã dần dần bị sừng bọ cánh cứng bao trùm của mình, chậm rãi bước về phía trước một bước, chậm rãi cúi người nhặt Liễu Mộc Quỷ Nhận trên mặt đất, nhẹ giọng nói với Hứa Nguyên:
"Với thân phận của Chu huynh, có lẽ sẽ xem việc Uyển nhi mạo phạm nữ nhân ngươi, việc ta ép mua ép bán ngươi là một sự khuất nhục, nhưng không bằng xem nó là một món quà tặng cho cháu trai của ngươi.
"Bởi vì như vậy, ngươi sẽ nhận được thiện ý của hai vị Thánh Nhân."
"Cướp bảo vật của người khác mà còn khiến ta cảm thấy mình có lời, ngươi thật sự hiểu được cách an ủi người khác."