Chương 1393: Cho Ngươi Thời Gian Chạy
Chương 1393: Cho Ngươi Thời Gian ChạyChương 1393: Cho Ngươi Thời Gian Chạy
Hứa Nguyên ổn định thân hình, phủi bụi trên người, bất đắc dĩ cười nói:
"Nếu có thể làm bằng hữu, ta cũng không ngại lấy Liễu Mộc Quỷ Nhận kia trao đổi Tiểu Long Nữ, nhưng vấn đề là ta và hắn không thể làm bằng hữu."
Thiên Diễn chớp mắt, cười hỏi:
"Vì sao?"
Hứa Nguyên liếc mắt về phía trang viên vô danh, thanh âm trầm thấp:
"Thứ mà Quỷ Anh kia muốn ăn... là ta, không phải Liễu Mộc Quỷ Nhận.
"Hiện tại Mục Hưng Nghĩa hiểu lầm ý của Uyển phu nhân, nếu biết được điểm này, hắn nhất định sẽ ra tay với ta."
Trong mắt Thiên Diễn lóe lên tia hứng thú, thấp giọng hỏi:
"Sao ngươi biết?"
Hứa Nguyên nhún vai:
"Trực giác."
Thiên Diễn kinh ngạc:
"Ngươi từ khi nào lại tin vào thứ hư vô mờ mịt này?”
"Hỏi nhiều quá."
Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ bên cạnh, thấp giọng nói:
"Ta còn chưa nói ngươi, đã bảo ngươi rời đi trước, vì sao lại..."
"Grào —— "
Lời còn chưa dứt,
Một tiếng long ngâm vang vọng khắp Táng Long Cốc.
Hứa Nguyên theo bản năng nhìn lại, nhưng do tu vi có hạn nên hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy hư ảnh Cổ Long.
Lập tức một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ cả vùng, Hứa Nguyên lập tức cảm thấy khó thở. Hư ảnh Cổ Long không ngừng bay lượn giữa cơn bão cát.
Rồi bỗng chốc, cát vàng bị cuồng phong cuốn lên như bị ấn nút tạm dừng.
Tất cả rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ngay sau đó, một tia sáng trắng chói mắt lóe lên,
Cuồng phong gào thét, khí lãng cuồn cuộn, nghiền nát cát bụi vô tận vê phía bốn phương tám hướng.
Sau đó, bão cát tản ra, một tia nắng ban trưa rọi xuống mặt đất.
Thiên Diễn lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía xa, bộ cung trang màu hồng bị gió thổi tung bay.
Nàng chăm chú nhìn, trong mắt ánh lên tia suy tư.
Giữa cuồng phong gào thét, Hứa Nguyên cố gắng đứng vững, khó khăn hỏi:
"Cái... gì?"
Thiên Diễn nghe vậy lắc đầu, cười khẽ nhìn hắn:
"Ta nói, hình như đối tượng giao dịch của ngươi đã bỏ chạy rồi -"
Gió tan, ánh nắng chói chang của hoang mạc chiếu xuống.
Uy thế một kích của Cổ Uyên chi chủ biến mất, Hứa Nguyên hít sâu hai hơi, cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn, mới ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm chiến trường.
Nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu khổng lồ.
Hứa Nguyên nhíu mày, thấp giọng hỏi:
"Mục Hưng Nghĩa đâu?”
Thiên Diễn nhìn về phía sau Hứa Nguyên, nói:
"Ở sau lưng ngươi."
Hứa Nguyên.
Câu nói trêu chọc khiến Hứa Nguyên giật mình, nhìn chằm chằm Thiên Diễn mấy lần thở, rồi bất giác bĩu môi. Hắn chậm rãi quay đầu lại.
Mục Hưng Nghĩa quả thật đã tới.
Hắn sống sót dưới uy lực của Cổ Uyên Chi Chủ.
Nhưng xem ra tình trạng không tốt lắm.
Lớp giáp trên người đầy vết nứt như mạng nhện, đang rơi xuống, chân bị gãy hơn phân nửa.
Mục Hưng Nghĩa vẫn giữ nụ cười nhạt, vừa phủi lớp giáp vỡ vụn trên da, vừa lạnh nhạt nói:
"Vừa rồi ta còn nghỉ hoặc vì sao Chu huynh phải chạy xa như vậy, giờ xem ra là do huynh biết át chủ bài của Yêu Long."
Nói rồi, Mục Hưng Nghĩa chú ý tới ánh mắt cảnh giác của Hứa Nguyên, chậm rãi nói:
"Chu huynh đừng lo lắng, ta đến đây chỉ là muốn chào tạm biệt huynh."
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm đối phương với ánh mắt cổ quái, nhẹ giọng nói:
"Hưng Nghĩa, ngươi thật tốt tính."
Mục Hưng Nghĩa lắc đầu:
"Giao dịch lần này vốn là ta ép mua ép bán, ngươi có lòng bất mãn muốn xua hổ nuốt sói, bổn tọa có thể hiểu được. Cho dù chết cũng là bổn tọa gieo gió gặt bão mà thôi."
Hứa Nguyên nghe vậy thoáng suy nghĩ, khẽ thở dài một tiếng:
"Hiện tại ta lại bắt đầu thưởng thức ngươi, nhưng cuối cùng ngươi đã cướp binh khí của ta."
"So với thù hận, không bằng xem như là một phen nhân tình, ta có thể thay Chu huynh ra tay một lần."
"AI"
Nương theo một tiếng cười khẽ, Hứa Nguyên và Mục Hưng Nghĩa đều hơi cúi đầu, chắp tay trước mặt.
Mà khi hai người đang hành lễ,
Thiên Diễn buồn chán ngán ngẩm ở một bên chợt đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Nàng nhìn chằm chằm nơi đó, khóe môi nhếch lên một vòng ý cười.
Sau một khắc, Mục Hưng Nghĩa đang hành lễ bỗng nhíu mày.
Hắn nghe được truyền âm đến từ Uyển Nhi. Lễ xong, Mục Hưng Nghĩa đứng thẳng người, hít sâu một hơi, thở dài nói:
"Chu huynh, đi mau đi."
Hứa Nguyên vô thức ngước mắt lên nhìn, lần này hắn nhìn thấy một tia sát ý trong mắt đối phương, nhíu mày:
"Ngươi đổi ý rồi?"
Mục Hưng Nghĩa không chút che giấu gật đầu:
"Ừm"
Bão cát bị Bạch Đế đánh tan lúc này dần dần khép lại, chân trời một lần nữa bị cát vàng sắc bén như lưỡi đao bao phủ.
Hứa Nguyên cau mày, cố gắng suy đoán chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn không biết điều gì đã khiến thái độ của Mục Hưng Nghĩa thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy.
Nhưng rất nhanh,
Một phụ nhân bụng hơi nhô lên chậm rãi hiện ra, trong nháy mắt đã giải thích tất cả.
Mục Hưng Nghĩa đưa tay chặn lại sát khí tứ phía, ngăn ý muốn tiến lên của Uyển phu nhân, thấp giọng nói:
"Chu huynh, ta có thể cho ngươi nửa khắc đồng hồ để chạy trốn."
Hứa Nguyên nghe vậy bật cười, không nhịn được nói:
"Ngươi cho ta nửa khắc đồng hồ thì có ý nghĩa gì?"
"Đương nhiên là có."
"ý nghĩa gì?"
"Khiến lương tâm ta dễ chịu hơn một chút."
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Thiên Diễn đang lơ lửng một bên.
Chỉ thấy Thiên Diễn lúc này đang ngồi trên không trung, hai chân bắt chéo, tay chống cằm, bàn chân trần nõn nà lắc lư trên không trung. Trong đôi mắt vàng kim kia, tràn ngập ý cười như có như không.