Chương 1397: Bạch Đế, Phiên Ngoại Hứa Trường Ca
Chương 1397: Bạch Đế, Phiên Ngoại Hứa Trường CaChương 1397: Bạch Đế, Phiên Ngoại Hứa Trường Ca
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Nguyên, Thiên Dạ càng thêm đắc ý, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Nhưng nếu nàng ta giành được quyền khống chế, ta sẽ không thể cứu ngươi nữa đâu-"
"Trường Thiên ca ca, hiện tại, có phải huynh cảm thấy càng thêm kích thích hay không?”
Hứa Nguyên bình tĩnh, nhanh chóng suy tư một vòng, trực tiếp đẩy Thiên Dạ ra.
Thiếu nữ cười tủm tỉm, cũng không phản kháng, nhưng vẻ vui sướng trong đôi đồng tử tựa hồ đã đạt đến cực hạn.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên thấp giọng nói:
"Hiện tại là lúc để đùa giỡn hay sao? Ngươi đã dùng thân thể của Thiên Diễn, vì sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế?"
"Đạo uẩn à, đạo uẩn của ta liên quan đến Côn Bằng thuật, có thể khiến thực lực của ta khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong mười hơi thở."
"Không phải, ý ta là ngươi có thể sử dụng thân thể của Thiên Diễn để thi triển đạo uẩn?"
"Hừ hừ? Thể chất của ta và nàng ấy giống nhau, công pháp tu luyện cũng giống nhau, vì sao lại không thể?"
Hứa Nguyên chần chờ trong giây lát, lo lắng hỏi:
"Vậy có phải sẽ có cái giá nào phải trả hay không?"
Thiên Dạ hơi suy nghĩ một chút, cũng không đùa giỡn nữa, nàng cười tủm tỉm nói:
"Trong vòng mười hơi thở thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu vượt qua giới hạn này thì sẽ phải tiêu hao sinh mệnh của Thiên Diễn, dù sao nàng ấy cuối cùng cũng chỉ là Nguyên Sơ đỉnh phong, không thể nào chịu tải nổi lực lượng thời kỳ toàn thịnh của ta."
Nghe vậy, Hứa Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì trong nhà có Cữu Cữu và Nhị tỷ, Hứa Nguyên biết giữa các Thánh Nhân cũng có sự chênh lệch.
Thời gian mười hơi thở, đã đủ để cho một vị Thánh Nhân một mình ứng kiếp như Thiên Dạ xử lý xong một quỷ một trùng tàn phế ở phía dưới. Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi:
"Vậy ngươi không vội vàng ra tay với đám người Mục Hưng Nghĩa, là vì vị Trùng Thánh kia?"
Thiên Dạ thả lỏng bờ vai nhỏ nhắn, không sao cả nói:
"Con côn trùng già kia trước kia ta đã từng gặp qua, loại cổ thú như nó cho dù qua hai vạn năm cũng không thể mạnh lên quá nhiều, cho dù có tới đây, cũng không thể nào bảo vệ được hai tên tàn phế kia."
Hứa Nguyên thấy thế, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, thấp giọng hỏi:
"Vậy vì sao ngươi không ra tay?”
Thiên Dạ vươn đầu lưỡi hồng nhuận nhỏ nhắn khẽ liếm môi một cái, ánh mắt sâu kín cười nói:
"Đó là bởi vì... ta phải để dành thời gian quý báu này để đối phó với những người khác."
Hứa Nguyên nhíu mày, nhìn xung quanh theo bản năng:
"Những người khác? Là ai mà có thể khiến ngươi phải toàn lực xuất thủ?"
"Đúng vậy."
"Là ai?"
Thiên Dạ không trả lời ngay, nàng đưa ngón tay thon dài ra, chỉ về hướng Tiểu Long Nữ vừa biến mất, chậm rãi thốt ra một cái tên khiến Hứa Nguyên kinh hãi:
"Tất nhiên là Cổ Uyên chi chủ đời này rồi - "... Phiên Ngoại Hứa Trường Ca...
Khi hắn giáng thế, cảnh tượng bạch quang thực nguyệt hiện ra và bao trùm cả bầu trời.
Trên sách có ghi chép lại, cảnh tượng đó chính là điềm lành.
Nhưng từ khi còn nhỏ, Hứa Trường Ca nhìn thấy đoạn miêu tả này, hắn liền tự mình phán đoán, bạch quang kia hoặc là thuật pháp đại trận, hoặc là do đạo vực của phụ thân tạo ra.
Dường như rất nhiều người trên thế giới này không muốn hắn được sinh ra.
Lúc Hứa Trường Ca còn nằm trong tã lót, phủ đệ của tướng phủ còn chưa dời vào bên trong nội thành, mà ở trong hoàng thành, rất nhiều phủ đệ của các vị quyền quý, vương hầu đều được xây dựng san sát nhau.
Bên trái tướng phủ là Lang Gia vương phủ, bên phải là Vũ Thành hầu phủ. So với hai vị quý tộc có lịch sử lâu đời mấy trăm năm này, lúc bấy giờ tướng phủ chỉ chiếm diện tích nhỏ bé, giống như một đứa trẻ bị kẹp giữa hai người khổng lồ vậy.
Mà Hứa Trường Ca chính là lớn lên ở trong phủ đệ không lớn này.
Từ ngày hắn học được cách đi, hắn vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng ồn ào, náo nhiệt bên ngoài tường viện.
Bên ngoài cửa Đông sương của tướng phủ có một con đường nhỏ ven sông, con sông rộng ba trượng, hai bên bờ là những hàng liễu xanh rủ xuống mặt nước, rất nhiều tiểu thiếu gia, tiểu thư của các gia đình quyền quý trong hoàng thành sau khi tan học ở thư viện Tĩnh Tương đều sẽ tụ tập tại nơi này để chơi đùa, nô giốn.
Hứa Trường Ca khi còn nhỏ cũng từng tò mò muốn biết bên ngoài kia có gì náo nhiệt đến vậy.
Nhưng đáng tiếc, mẫu thân nói hắn không thể ra ngoài, vì vậy hắn đành phải từ bỏ ý định này.
Cho nên sau khi đã hiểu chuyện, hắn vẫn luôn chỉ hoạt động ở bên trong phủ.
Có lẽ là do tính cách, Hứa Trường Ca rất thích cuộc sống yên tĩnh này, hơn nữa, hắn cũng rất thích ở cùng với mẫu thân.
Mẫu thân là một nữ tử có nhan sắc xinh đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được, nàng là một người phụ nữ tài đức vẹn toàn, dịu dàng và xinh đẹp.
Chỉ đáng tiếc là cả phụ thân và mẫu thân đều rất bận rộn, chỉ có thời gian sau khi dùng bữa tối, mẫu thân mới có thể dành ra một canh giờ để dạy hắn học chữ.
Sau này, Hứa Trường Ca cũng dần quen với cuộc sống như vậy.
Mà vào năm hắn ba tuổi, phụ thân và mẫu thân càng trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày chỉ có thể dành ra chút thời gian để cùng hắn dùng bữa tối mà thôi.
Nhưng may mắn là lúc đó hắn đã học được rất nhiều chữ, hắn có thể tự mình đến thư phòng của phụ thân để tìm sách đọc.
Ngoài ra, trong một lần tình cờ, Hứa Trường Ca còn mê mẩn những chú cá chép bơi lội tung tăng dưới hồ sen ở ngoại viện.
Khi những chú cá chép bơi lội trong hồ, hắn có thể nhìn thấy được những đường vân mờ ảo trên người chúng.