Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1096 - Chương 1408: Thử

Chương 1408: Thử Chương 1408: ThửChương 1408: Thử

Ngồi trên cồn cát, Hứa Nguyên nhìn về phía mặt trời lặn. Ánh lửa bập bùng hắt lên hai bóng người trên nền cát.

Hứa Nguyên cầm vỏ Liễu Mộc, thỉnh thoảng lại khều nhẹ đống củi, tia lửa tóe lên phản chiếu trong đôi mắt đen láy của hắn.

Kiếp trước, ngoài game ra, thú vui duy nhất của hắn chính là du lịch và khám phá khắp thế giới.

Ngắm nhìn cảnh đẹp hoàng hôn trên sa mạc bao la này cũng nằm trong kế hoạch của hắn.

Lái một chiếc xe việt dã, chở theo cô bạn gái xinh đẹp, dưới ánh chiều tà trên sa mạc, cùng nhau trải qua một màn mây mưa mãnh liệt... Chỉ cân nghĩ thôi đã thấy lãng mạn và kích thích.

Đáng tiếc là đến khi xuyên không, hắn vẫn chưa thực hiện được.

Không phải vì không có thời gian, mà là vì quá nguy hiểm.

Một xe hai người đi vào vùng đất hoang vu?

Đó không phải là mạo hiểm, mà là tự sát.

Không ngờ một trong những điều ước của kiếp trước, lại có thể thực hiện được ở kiếp này.

À không.

Nói đúng hơn là mới thực hiện được một nửa.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt xinh đẹp của nàng như được phủ thêm một lớp filter, bộ cung trang lộng lẫy trải dài trên cát, cả người toát ra vẻ thần thánh khó tả.

Nàng nhắm mắt, thần sắc lạnh như băng, một chút nốt ruồi lệ nhu hòa tô điểm ở khóe mắt trắng nõn.

Nhìn chằm chằm mấy hơi thở, lấy tu vi của nàng, hẳn là đã phát hiện ánh mắt của Hứa Nguyên, nhưng nàng vẫn không có ý tứ mở mắt, thậm chí ngay cả lồng ngực cũng không chút phập phồng.

Như một người chết.

Chỉ đùa một chút thôi. Trước đó, Hứa Nguyên vấn luôn cảm thấy khí chất của Thiên Diễn và nốt ruồi lệ ở khóe mắt nàng không hề liên quan.

Nốt ruồi lệ là gợi cảm, hẳn là thuộc về ngự tỷ.

Nhưng Thiên Diễn thì sao, tính cả mười mấy năm trong ảo cảnh kia, số tuổi thực tế đoán chừng đã vượt qua thiếu phụ, kết quả vẫn còn giống như một tiểu nữ hài, suốt ngày ủ rũ.

Bất quá những ngày gần đây, hắn đã thay đổi suy nghĩ một chút.

Bởi vì gân đây toàn thân Thiên Diễn đều tỏa ra hàn khí, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hắn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia, điểm thêm nốt ruồi lệ, khiến người ta dâng lên một loại dục vọng chinh phục mãnh liệt.

Nhưng đáng tiếc, ý nghĩ này tạm thời chỉ có thể dừng lại trong đầu.

Dám hành động thực tế ư, với trạng thái tâm lý hiện giờ của Thiên Diễn, e là chân hắn cũng có thể bị nàng đánh gãy.

Trong lòng thở dài, Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng vỏ Liễu Mộc gảy gảy củi lửa đang cháy.

Tối qua, hắn bị Thiên Dạ giở trò trêu chọc.

Nhưng Hứa Nguyên cảm thấy việc này không thể trách hắn.

Từ sau ngày nguy cơ kia được giải trừ, Thiên Dạ và Thiên Diễn vẫn tranh giành quyền khống chế thân thể.

Thiên Dạ xuất hiện lúc đêm khuya, thích gì làm nấy, dùng thân thể của Thiên Diễn câu dẫn hắn không kiêng nể gì.

Lúc Thiên Diễn xuất hiện, lại lạnh lùng với hắn, không cần thiết sẽ không nói một lời.

Vì Hứa Nguyên phải chỉnh lý lại tình báo hiện có, nên cũng không để tâm quá nhiều.

Dù sao với tính tình của vị Thánh Nữ này, cho dù không để ý tới nàng, thì qua mấy ngày, nàng cũng tự mình nguôi giận.

Mà mạch truyện phát triển cũng giống như Hứa Nguyên suy đoán.

Tuy rằng Thiên Diễn vẫn còn giận dõi, nhưng thái độ đúng là đang dân dân mềm mỏng hơn.

Cho đến hôm qua, Hứa Nguyên cảm thấy thời cơ chín muồi, liền bắt đầu dùng một số chiêu cũ để thăm dò Thiên Diễn.

Nói đùa chọc nàng vui vẻ, đồng thời kết hợp với một số động chạm cơ thể nửa thật nửa giả, vị Thánh kia cũng nửa đẩy nửa đồng ý, mặc cho hắn ôm ngủ một đêm.

Vừa mới tỉnh giấc, Hứa Nguyên còn chưa kịp nói chuyện chính, liền phát hiện thiếu nữ trong lòng toàn thân lạnh run.

Chỉ cần nhìn ánh mắt nàng nhìn hắn như nhìn người chết kia cũng đủ khiến người ta đóng băng.

Ôi trời, xong đời.

Tối qua, người hắn ôm hình như không phải Thiên Diễn.

Yêu nữ chó má Thiên Dạ kia, canh giờ để trêu đùa hắn, sau đó liền chuồn mất.

Sự im lặng giữa hắn và Thiên Diễn vẫn luôn kéo dài cho tới tận bây giờ.

Hai người không nói một lời, giống như hai pho tượng.

Mãi đến khi, một con Hắc Giáp Chu chui ra từ trong cát, phá vỡ sự im lặng.

Hắc Giáp Chu là một loại nhện độc chỉ có ở sa mạc, lớn chừng bàn tay, mỗi ngày vào ban đêm, chúng đều chui ra từ lớp cát nóng bức để hạ nhiệt và kiếm ăn.

Con Hắc Giáp Chu này vừa chui ra, liền nhanh chóng bò dọc theo đống cát.

Nhưng nó vừa bò được hai bước, liền bị một bàn tay to từ trên cao chụp lấy.

Chịu đựng sự ghê tởm, Hứa Nguyên liếc nhìn con Hắc Giáp Chu.

Theo ghi chép, loài nhện này có thể dùng làm thuốc, ngâm rượu, hoặc chế biến món ăn, nhưng đáng tiếc vẻ ngoài của chúng rất kinh khủng.

Miệng dữ tợn, tám con mắt kép rậm rạp, cùng với đám lông tơ mọc ra từ các khớp chân khiến người ta nhìn thấy đã sởn gai ốc, đừng nói chỉ là ăn vào.

Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nguyên thuận tay ném con nhện lớn chừng bàn tay về phía bên cạnh.

"Bịch".

Theo một tiếng động nhỏ, con nhện bị Hứa Nguyên ném lên cung trang của Thiên Diễn.

Vừa rơi xuống đất, con nhện hoảng sợ bò loạn xạ.

Mà người có phản ứng cùng lúc với nó, chính là Thiên Diễn đang tỏa ra hàn khí.

Đôi mắt màu vàng kim trong nháy mắt mở to, mang theo vẻ không thể tin nổi và tức giận, cũng chính là thân sắc này khiến Hứa Nguyên xác định được thân phận của nàng. Khi cùng Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi kết bạn đồng hành, Hứa Nguyên phải chủ động nhắc nhở, các nàng mới ra tay dọn dẹp.

Nhưng từ khi gặp Thiên Diễn, trong phạm vi trăm trượng chưa từng xuất hiện bất kỳ yêu trùng nào.

Thiên Diễn, hình như rất sợ côn trùng.
Bình Luận (0)
Comment