Chương 1427: Nói
Chương 1427: NóiChương 1427: Nói
1108 chữ
Chương 1427: Nói
Trong cốt truyện, Thát triều Tiên Vương Nạp Lan Đình chỉ là một nhân vật phụ.
Nếu có thể cứu hắn ta ra khỏi chiếu ngục để tế thiên, có thể gia tăng sức mạnh cho Lân Lang và Đại Mạc Thần Nữ.
Nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Bởi vì muốn có được sự gia tăng sức mạnh này thì phải đánh vào thành Đế An trước, mà đã đánh vào được thành Đế An thì cũng chẳng cần đến nó nữa.
Chỉ tiết mơ hồ trước kia giờ đã rõ ràng, trái tim của Nạp Lan Đình dường như đã trở thành một con dao sắc bén giúp Tần gia nuốt gọn Thát Triều Vương Đình.
Đối với một mắt xích quan trọng như vậy, Tần gia nhát định sẽ rất coi trọng.
Rất có thể bọn chúng sẽ phái Thánh Nhân đến tiếp ứng.
Vị Thánh Nhân này có thể là người chưa lộ diện của Tần gia, hoặc cũng có thể là... Các chủ Giám Thiên Các!
Trước khi biết chuyện của Nạp Lan Đình, Hứa Nguyên vẫn luôn suy nghĩ về vai trò của Giám Thiên Các trong chuyện này.
Thiên Diễn, vị thánh nữ ứng kiếp mà sinh, bị phái đến Tây Mạc, đã cho thấy Giám Thiên Các rất coi trọng chuyện này.
Các chủ đích thân đến cũng không phải là không thẻ.
Chiến sự Bắc Cảnh sắp kết thúc, hoàng đế cũng sắp băng hà.
Vào thời khắc mau chốt này, sẽ không còn ai nương tay nữa.
Tình báo đã sai. Nếu phải đối mặt với Các chủ Giám Thiên Các,
Vậy thì đại ca... chắc chắn sẽ chết.
Ánh mặt trời buổi trưa đã bắt đầu ngả về tây, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, mồ hôi của người đi đường nhỏ xuống liền bị bốc hơi ngay lập tức.
Bước ra khỏi cửa hàng nô lệ, Hứa Nguyên đảo mắt liền thấy bóng dáng Thiên Diễn.
Nàng đang ngồi xổm trong bóng râm ở góc đường, váy áo trải rộng trên mặt đất, đôi mắt vàng ánh lên ý cười, đưa †ay trêu chọc một chú chó vàng bên đường.
Là giống chó bản địa Trung Nguyên.
Nàng cười tủm tỉm đưa tay vuốt ve cằm chú chó.
Trong mắt chú chó toát lên vẻ ngây thơ, thè lưỡi thở hồng hộc, nằm ngửa bụng để mặc nàng vuốt ve.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Nguyên lập tức nhận ra Thiên Dạ đã xuất hiện.
Thiên Diễn sẽ không bao giờ làm những chuyện nhàm chán như vậy.
Hứa Nguyên bước đến sau lưng Thiên Dạ, nàng không quay đầu lại, cười nói:
"Nói chuyện xong rồi à?"
"Ừ, nên đi thôi."
"Nghe giọng điệu của ngươi có vẻ không được thuận lợi cho lắm nhỉ~"
Thiên Dạ vỗ vỗ bụng chú chó, chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn vẻ mặt u ám của Hứa Nguyên, chỉ vào chú chó:
"Ta còn định bảo ngươi đá nó một cái cho vui, những xem ra ngươikhông có tâm trạng rồi."
Hứa Nguyên không buồn để ý đến nàng, xoay người bỏ đi.
Thiên Dạ tung tăng chạy theo sau, chắp tay sau lưng, nghiêng người đánh giá vẻ mặt của hắn:
"Nhìn ngươi như vậy, chắc là có người quan trọng xảy ra chuyện rồi?"
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nàng, sải bước đi về phía trước.
"Ừm."
“Ta đoán là Hứa Trường Ca?"
"Là hắn."
Hứa Nguyên nhíu mày.
Thanh âm Thiên Dạ vẫn là nụ cười chẳng bận tâm kia:
"Ngươi quan tâm được máy người đâu? Nếu phụ thân các ngươi xảy ra chuyện, bây giờ ngươi đã bắt đầu chạy trốn rồi. Còn Lâu Cơ, lúc trước nàng ấy một mình đi Vạn Dược Cốc, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể có tin tức truyền đến nhanh như vậy. Cho nên ta đoán hẳn là Hứa Trường Ca đuổi theo Tần Vệ Thư, sau đó gặp phải Giám Thiên Các chủ đời này?"
Hứa Nguyên vô thức dừng bước, ngoái đầu nhìn Thiên Dạ.
Một lúc lâu sau, giọng nói hắn có chút khàn khàn:
"Ngươi đã sớm suy đoán ra chuyện này rồi?"
"Không có."
Thiên Dạ vô tội chớp chớp đôi mắt đẹp, nhỏ giọng nói:
"Chuyện của Hứa Trường Ca, ta cũng là nhìn biểu tình của ngươi mới đoán ra được." Nói xong, đôi môi hồng nhuận của nàng khẽ nh&ch lên nụ cười như có như không, mang theo chút tà dị:
"Tuy nhiên, bổn cung đã suy đoán ra thứ mà Tần gia muốn vào Chiếu Ngục lấy. Dù sao bổn cung biết rất rõ vì sao con cổ thú Lân Lang kia lại trung thành với Thát tộc như vậy~"
Hứa Nguyên không biểu lộ bắt kỳ thần sắc nào, nhưng mơ hồ lộ ra sát ý.
Yêu nữ này nắm giữ tình báo còn nhiều hơn hắn tưởng tượng. "Đừng nhìn ta như vậy ~ ”
Thiên Dạ chớp đôi mắt xinh đẹp, hai hàng mi cong như trăng non: "Chính ngươi đã nói, ta chỉ là một người chứng kiến bên cạnh ngươi, chứng kiến hỉ nộ ái ố cùng vui buồn ly hợp của ngươi mà thôi."
Nói xong, nàng đột nhiên ghé sát tai hắn, hơi thở như hoa lan:
"Hứa Trường Thiên, chuyện phụ thân ngươi muốn làm không phải trò đùa, sai một ly đi một dặm, bắt cứ ai cũng có thể bỏ mạng trên con đường này."
"Đương nhiên, trong số đó không bao gồm ngươi."
"Ít nhất, trước khi ta chết thì sẽ không."
Ánh chiều tà xuyên qua cửa số, chiếu vào đại sảnh tĩnh mịch.
Chu Sâm ngồi sau chiếc bàn gỗ đàn hương, một tay chống cằm, một tay cầm văn thư, lười biếng nhìn lướt qua, cả người toát ra vẻ nhàn nhã.
Văn thư trong tay hắn là tin tức từ Nam Long Châu gửi đến.
Bên đó hi vọng Tây Trạch Châu có thể xem xét hỗ trợ một ít ngân lượng hoặc điều động nhân thủ qua tiếp ứng. Lúc trước, lần đầu tiên nhận được loại thư tín này, hắn rất coi trọng. Bởi vì tình hình trong thư vô cùng cáp bách, nếu không có viện binh e là đại cục sẽ hỏng trong gang tác.
Sau đó hắn vội vàng chuẩn bị nhân thủ và vật tư, ngay trong đêm đến tìm Mộc tiên sinh bằm báo một hồi, nhận lại chỉ là bảy chữ ngắn gen.
Không có tiền, không có người, cút.