Chương 1431: Nội Gián 2
Chương 1431: Nội Gián 2Chương 1431: Nội Gián 2
1057 chữ
Chương 1431: Nội Gián 2
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Hứa Nguyên thu hồi linh thị, cười khẽ. Đúng lúc này, nam tử áo bào đen đứng trước bàn bỗng nhiên lên tiếng:
"Tiên sinh xem đủ chưa? Đã nhìn ra được gì trên người tại hạ?" Giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo ý cười, nhưng lại an chứa tia bất mãn khó nhận ra.
Rõ ràng, Mộc Thanh đã phát hiện ra Hứa Nguyên có linh thị, bày tỏ sự bất mãn với hành động khiếm nhã của hắn.
Hứa Nguyên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Linh thị tuy an giấu rat tốt, nhưng trước mặt cường giả Thuế Phàm gần như vô dụng.
Hắn khẽ cười, đáp:
"Đâu mối thì không, nhưng mà ta lại phát hiện chuyến này ngươi ra ngoài hình như đã bị thương?”
Đôi mắt phượng của Mộc Thanh nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, loe lên tia kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc vì đối phương có thể nhìn thấu sự ngụy trang của mình.
Đạo uan đã đạt đến cảnh giới này, trong cùng cấp gần như không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của hắn.
Mộc Thanh âm tham dùng ý hồn quét qua nam tử mặc cẩm bào đối diện, lại phát hiện đối phương tồn tại dưới ý hồn hắn, trong suốt như không khí.
Lễ nào là Bán Thánh? Ánh mắt hắn thoáng trầm ngâm, tuy Mộc Thanh dung mạo trung niên, nhưng giọng nói lại mang theo nét phóng khoáng:
"Xem ra Lâu tổng trưởng có động thái mới nhắm vào đại mạc bên này."
Nói xong, hắn chắp tay, trịnh trọng hành lễ với Hứa Nguyên:
"Mộc Thanh bái kiến tiên sinh, nguyện vì Lâu tổng trưởng mà dốc hết sức mình."
Hứa Nguyên đại khái đoán được suy nghĩ của Mộc Thanh, cũng không có ý định che giấu, trực tiếp ngồi xuống, khẳng định thân phận cường giả tướng phủ, tay nhẹ gõ lên bàn:
"Chúng ta đều là người làm việc cho tướng quốc, luận về thân phận, ta bất quá chỉ là khâm sai, luận về công lao, càng không bằng ngươi - cánh tay đắc lực của Hắc Lân Vệ."
Miệng tuy khách sáo, nhưng Hứa Nguyên không có ý định đứng dậy, ánh mắt không ngừng đảo qua lồng ngực Mộc Thanh - nơi an chứa khí tức Quỷ Liễu, cười nói:
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thương thế của ngươi xem ra không nhẹ?"
Mộc Thanh cười khổ sở, nói:
"Tiên sinh quả nhiên nhãn lực hơn người, thương thế của ta tuy nặng, nhưng nếu thi triển bí thuật, vẫn có thể trợ giúp tiên sinh."
Nghe vậy, Hứa Nguyên thầm cười nhạo.
Những kẻ làm tình báo này, mặt dày thật đáy.
Nói đến nước này rồi mà không chủ động khai báo nguyên nhân bị thương, còn muốn dò hỏi kế hoạch của hắn ở Tây Mạc.
Ngón tay Hứa Nguyên gõ nhẹ lên bàn khẽ dừng lại, cả đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh như tờ.
Một lát sau, hắn cong môi cười, chậm rãi hỏi:
"Ta đến Tây Mạc cũng đã được vài tháng, tuy rằng nơi đây loạn lạc, nhưng kẻ có thể làm ngươi bị thương chỉ có vài người, không biết lúc trước ngươi ra ngoài là gặp phải ai trong số bọn họ?"
Hắn vừa dứt lời, cả đại sảnh chìm vào yên lặng.
Mộc Thanh biết người đến không có ý tốt.
Chu Sâm đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Ngay cả kẻ ngoài cuộc như hắn cũng nghe ra Tam công tử không hề tin tưởng vị thượng quan trực tiếp này.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Thượng quan không làm việc, chẳng lẽ là muốn phản bội?
Chu Sâm toát mồ hôi hột.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Mộc Thanh đã thở dài giải thích: "Thân phận bên ngoài của Mộc mỗ ở Tây Trạch châu là khách khanh của Trấn Tây phủ, hiện giờ Trấn Tây Hau đang giằng co với quân Thát ở Mạc Nam Đô. Thời gian trước Mộc mỗ được mời đến trợ trận, trên chiến trường khó tránh khỏi việc xảy ra sơ suất."
"Bên này cũng loạn rồi."
Nghe lời giải thích này, Hứa Nguyên nhíu mày lắm bẩm.
Do thông tin hai bên bát đối xứng, Mộc Thanh đã biến thành Thiết Lang.
Nhưng lý do mà đối phương bịa ra cũng không tệ.
Hắn ta chắc chắn rằng, với thân phận "cường giả đến từ bên ngoài" như Hứa Nguyên, hắn sẽ không dám đến gần quân doanh, dù sao quân trận hơn mười vạn người, một khi đã thành hình, chủ tướng dù cách trăm dặm vẫn có thể khóa chặt mục tiêu. Hơn nữa, cho dù sau này Hứa Nguyên có ý định đến Trấn Tây phủ xác minh, Mục thị thương hội cũng sẽ bao che cho Mộc Thanh.
Hứa Nguyên suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời giữ lại tên nội gián này.
Tuy rằng không rõ vì sao Mộc Thanh lại phản bội tướng phủ, nhưng nội gián một khi đã bại lộ thì sẽ mắt đi tác dụng uy hiếp lớn nhát. Ngược lại, nếu lợi dụng tốt, có khi còn có thể biến thành lợi thế lớn. Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên nhìn thẳng vào mắt Mộc Thanh an dưới mũ trùm:
"Mộc tiên sinh, hiện giờ đại mạc rối ren, ta cũng không vòng vo nữa, tướng quốc phái ta đến đây có hai mục đích."
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa giơ hai ngón tay lên, khép ngón giữa lại: "Thứ nhát, xử lý nội gián trong hệ thống Hắc Lân Vệ Tây Trạch châu của các ngươi."
Mộc Thanh nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng tụ, định lên tiếng, nhưng Hứa Nguyên đã phay tay áo, chuyển chủ đề:
"Nhưng mà, sau vài tháng điều tra, xem ra không cần thiết nữa rồi." Mộc Thanh không đoán được thanh niên cẩm bào đối diện rốt cuộc biết được bao nhiêu, nhưng biết nói nhiều sai nhiều, chỉ thấp giọng hỏi:
"Ý của tiên sinh là..."
"Trực tiếp từ bỏ toàn bộ Tây Trạch châu."
"..." Mộc Thanh.
"..." Chu Sâm. 1080 chữ
Chương 1432: Nhắc Nhở
Mặc dù Hắc Lân Thập Tứ Tỉ trực thuộc Lâu Cơ quản lý, nhưng muốn giải tán một Ti, Lâu Cơ cũng không có đủ quyền hạn, phải có mệnh lệnh của tướng quốc.
Mộc Thanh cân nhắc một chút, nhíu mày nói:
"Việc này thứ cho Mộc mỗ khó mà tuân mệnh, trừ phi tiên sinh đưa ra bằng chứng xác thực chứng minh tính cần thiết của việc từ bỏ Tây Trạch châu, hoặc là..."
"Choang!"
Hứa Nguyên không nói, trực tiếp ném một tắm lệnh bài khác lên bàn.
Lệnh bài màu xanh đen, trên khắc hình rồng cuộn, chính giữa là chữ "Hạc".
Thân lệnh của tướng quốc, gặp lệnh như gặp người.
Mộc Thanh nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay Chu Sâm, lại nhìn lệnh bài trên bàn, nuốt nước bọt.
Mẹ kiếp!
Thân phận của tên nhóc này rốt cuộc là gì?
Trước kia ở Đế An chưa từng gặp qual
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Mộc Thanh, chậm rãi nói:
"Tông môn mưu đồ đã lâu, Hắc Lân Vệ Tây Trạch châu của các ngươi do nguyên nhân khách quan nên không thể nào nắm bắt được hành tung của bọn chúng, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng hi vọng ngươi đừng nghi ngờ quyết định của ta."
"Mấy tháng nay, ta đã phát hiện ra tung tích của ba vị Thánh Nhân, đại thế của tông môn ở đây đã thành, phải nhanh chóng chuyển dời tất cả tình báo và nhân lực có giá trị."
Mộc Thanh lộ vẻ he thẹn, chắp tay nói:
"Mộc mỗ lập tức đi sắp xếp việc rút lui."
"Ngươi hãy lập tức quay về Đề An."
Trong lòng Mộc Thanh trầm xuống, chan chờ một lát rồi chậm rãi nói:
"Nhưng nếu Mộc mỗ rời đi, sự vụ của Hắc Lân Vệ tại Tây Trạch Châu..."
"Mọi việc cứ giao cho ta giải quyết."
"Nhưng tiên sinh đối với các đường dây sáng tối của Tây Trạch Châu không mấy quen thuộc..."
"Ngươi biết rõ danh sách những kẻ cần phải thanh trừ trong Tây Trạch Hắc Lân sao?"
"Thuộc hạ không biết."
"Đã không biết, lẽ như ngươi mang theo cả phản đồ đi, chúng ta rút lui chẳng phải là công cốc hay sao?"
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, đưa tay xoa bóp cổ, thấp giọng nói:
"Ngươi chỉ cần cho ta biết nơi cất giữ văn thư, sổ sách, còn lại ta sẽ tự mình xử lý."
Mộc Thanh cúi đầu, ánh mắt an sau chiếc mũ trùm, nhẹ giọng đáp: "Vì nhu cầu bảo mật, các loại số sách cơ mật của Tây Trạch Châu đều được cất giữ riêng biệt, muốn tổng hợp lại cần thời gian, hơn nữa văn tự đều là mật văn, tiên sinh ngài..." Nghe vậy, trong mắt Hứa Nguyên không khỏi thoáng hiện tia suy tư: "Chuyện mật văn đã có Chu Sâm hỗ trợ, ngươi cần bao lâu để tổng hợp số sách?"
"Sổ sách tích lũy mấy chục năm chất chồng như núi, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”
"Càng nhanh càng tết, lui xuống đi."
"Vâng."
"Khoan đã, Chu Sâm, ngươi còn đứng đó làm gì?"
"..." Chu Sâm.
Cửa phòng đóng lại, trong đại sảnh chỉ còn lại Hứa Nguyên và Thiên Dạ.
Hứa Nguyên nhìn về hướng hai người Mộc Thanh rời đi, khẽ lắm bẩm:
"Xem ra viên tinh thạch truyền tin của Hắc Lân Vệ đã bị động tay động chân, e là không thể sử dụng được nữa, đành phải tìm đến Mật Trinh Ti vậy.
"Trước đây ta còn cho rằng trận thanh trừng vào dịp lễ xuân có phần thái quá, nhưng giờ ngẫm lại, đó hoàn toàn là kế sách bát đắc dĩ." Vừa nói, Hứa Nguyên vừa nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đứng phía Sau:
"Thiên Dạ, ngươi thấy Mộc Thanh vừa rồi thế nào?"
"Ngươi ngòi lâu rồi đấy, đến lượt ta."
Thiên Dạ nghe vậy liền chậm rãi bước đến bên cạnh Hứa Nguyên, như xách gà con mà kéo hắn đứng dậy khỏi ghế, sau đó nàng ung dung ngồi xuống, cười hỏi:
"Còn có thể nhìn thế nào nữa? Phản đồ của tướng phủ các ngươi chứ sao."
"Ngươi biết ta không phải hỏi điều này."
Bị cưỡng ép lôi dậy, Hứa Nguyên bắt mãn bĩu môi, liếc xéo nàng: "Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì gọi Thiên Diễn ra đây."
Thiên Dạ khẽ hu một tiếng, thân hình nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, vắt chéo chân, chống cằm, giọng điệu có phần nhàm chán: "Chẳng phải bản thân ngươi cũng đã nhìn ra rồi sao?"
"Ta chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi."
Hứa Nguyên dựa vào bàn, tay mân mê hoa văn trên mặt bàn, thấp giọng nói:
"Ngươi đã nói vậy, xem ra là trùng khớp với suy đoán của ta rồi." Dút lời, hắn liếc nhìn vị trí Mộc Thanh vừa đứng:
"Vừa rồi ta đã cảnh cáo hắn chớ nên làm trái ý ta, vậy mà hắn vẫn muốn ở lại Tran Tây phủ thành, hơn phân nửa là do kẻ đứng sau đã hạ lệnh cho hắn."
Thiên Dạ cười tủm tỉm tiếp lời:
"Đúng vậy, thời gian này lại trùng hợp với ngày Mục Hưng Trần dự định tán công thành, mệnh lệnh mà hắn nhận được chắc chắn có liên quan đến đại trận phòng ngự của thành này.
"Hay là ngươi gọi cữu cữu đến, trực tiếp xử lý tên Mộc Thanh này luôn đi?
"Nếu để mưu kế của chúng thành công, Tướng Quốc phủ các ngươi sẽ bị liên lụy đấy."
Hứa Nguyên nắm chặt tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, cười khẽ:
"Không cần phải đánh rắn động cỏ, mạch lạc của Tây Mạc đã rõ ràng, giờ ta đã biết chuyện, làm sao có thể để hắn được như ý muốn." Nói xong, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn về phía Tây Nam, khẽ nheo mắt:
"Xem ra, Mục Hưng Trần kia quả thật là kẻ vì dân vì nước."
Thiên Dạ không tỏ rõ thái độ, chỉ khẽ lên tiếng nhắc nhở:
"Ngươi đã để lộ thân phận như vậy, Mộc Thanh chắc chắn sẽ báo cho Thánh Nhân đang ở bên ngoài thành, bây giờ ngươi muốn rời đi e là không còn kịp nữa rồi."